Sở Nhi không còn nhẫn nhịn được nữa cô đã thật sự rơi vào tuyệt vọng, cô không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Tại sao một người luôn hết mực yêu mình bây giờ lại đuổi mình ra khỏi nhà chứ.
Cô thở dài cười thê lương :"Thì ra tình cảm anh dành cho tôi bấy lâu qua thì cũng chỉ được như vậy thôi à ? Hơ tôi thật ngu mà tôi đã vì tên khốn như anh từ bỏ tất cả nhưng bây giờ thì nhận được gì ?Không là gì cả ngoài sự lạnh lùng và xô đuổi.Được vậy tôi sẽ rời khỏi căn nhà này, không bao giờ trở lại đây anh là một tên khốn tôi sẽ không còn tin anh nữa..."Cô không thể kìm chế được cảm xúc nữa mà bậc khóc thật lớn, nỗi lòng của cô đau như cắt cô chỉ muốn trở về nhà của mình mà thôi.
Gặp lại cha và sống như lúc đầu.Trong nhà Thiên Mạc vẫn đùng đùng sát khí anh ngồi trên ghế mà nghe những lời nói của chị mình : "Em thấy không sau bao nhiêu nỗ lực của chúng ta, cuối cùng mọi thứ đã chấm hết bằng việc con bé đó phải đau lòng...""Mà em có nhìn rõ khuôn mặt của nó lúc nãy không ? Chị đoán chắc cuộc trả thù của chúng ta đã thành công..."Cậu nhìn chị của mình nói ra những lời độc địa, cậu dường như không thể kìm chế lại mà quát lớn : "Tất cả là tại chị, chị chính là một con đàn bà độc ác một con tiện nhân luôn âm mưu hãm hại người khác.
Tôi sẽ không bao giờ xem chị là chị gái của mình nghĩ..."Lúc này Gia Hân sững sờ trước câu nói của cậu, chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã chạy ra ngoài khiến chị ta có chút lo lắng, mà nói :"Này Thiên Mạc em đi đâu vậy...Mau đứng lại cho chị..."Thiên Mạc đã rời khỏi nhà, còn Gia Hân thì cứ chăm chăm nhìn cậu mà thở dài : "Lại là đi tìm con yêu nữ đó sao, đúng là không biết khi nào nó mới chịu hiểu mình làm vậy là tốt cho nó.Chứ như vậy hoài sao mà giống phim ấn độ m mưu và tình yêu, với xà nữ báo thù quá.
Chỉ toàn yêu con gái của kẻ thù mà vô tình nữa nó mới đâu...Thôi được rồi nếu cô muốn tôi sẽ trở thành mẹ chồng trong những bộ phim ấy, rồi khiến cô sẽ phải trả giá khi quay lại căn nhà này..."Sở Nhi đang đi, thì từ đằng sau có một bàn tay chạm vào lưng cô.
Sở Nhi tưởng rằng Thiên Mạc đã nhận ra lỗi của mình nên tính đến đây để xin lỗi cô.
Nhưng không nhớ khi xoay người lại thì thấy Nhược Hy tên bác sĩ đã khám cho mình, khiến cô phải ngơ ngác.Cô lúc này hỏi : "Tại sao anh lại ở đây, hay anh bám theo tôi để có ý đồ xấu xa gì à ?"Nhược Hy trả lời mà trên khuôn mặt lộ rõ nụ cười : "À không phải như cô nghĩ đâu thật ra thì tôi ở đây, là vì lúc chiều lo lắng sợ cô trở về nhà không an toàn nên mới bám theo xem thử cô ra sao..."Sở Nhi lúc này tỏ vẻ hống hách cô nói : "Mắc mớ gì anh phải lo cho tôi ? Anh nghĩ anh là ai chứ.
Thôi được rồi mau cút hộ tôi cái nhìn là thấy gai mắt rồi !"Nghe đến đây Nhược Hy nói : "Vậy sao tôi mặc kệ cô nghĩ tôi ra sao, nhưng mà từ nay về sau tôi sẽ là người bảo vệ cô..."Nghe đến đây Sở Nhi cảm thấy rằng có gì đó không đúng cô hỏi lại : "Ý anh là sao ?"Nhược Hy trả lời : "À ý tôi là từ nay tôi sẽ là bác sĩ riêng của cô.
Và tôi chỉ có một nhiệm vụ là chăm sóc bảo vệ cô..."Sở Nhi bật cười : "Cái gì mà chăm sóc bảo vệ tôi chứ ? Không cần đâu Sở Nhi này tự lo cho bản thân của mình được.
Tôi không cần anh quan tâm mà tôi hỏi thật ai là người thuê anh đến đây bảo vệ tôi vậy ?"Nhược Hy lại cười nụ cười của anh cùng những câu nói của anh, đã khiến cô cười nó ấm áp đến nỗi mà khiến cô quên đi những chuyện mình vừa trải qua.Anh tiếp tục nói : "Không ai thuê tôi cả, bởi vì cô là vị khách may mắn thứ 100 nên tôi sẽ là người chủ động chăm sóc từ nay về sau"Sở Nhi trả lời : "Vậy à chứ không phải