Còn chưa hết câu, hoàng đế đã nhíu mày.
Đợi Hoàng Hậu nói hết, hắn hỏi: "Hoàng Hậu nghĩ thế nào?"
Hoàng Hậu không vội không hoảng mà cúi đầu, tươi cười nhã nhặn: "Ngọc phi muội muội thích hài tử, thần thiếp tin muội ấy sẽ coi nhị hoàng tử như con ruột của mình.
Có điều giao nhị hoàng tử cho ai tất nhiên phải xem ý của bệ hạ.
Bệ hạ trước giờ thương yêu Ngọc phi muội muội, bản thân Ngọc phi muội muội có hài tử của riêng mình cũng là chuyện sớm muộn, nếu sợ muội muội không có sức lực, tìm người khác cũng được."
Dứt lời, nàng ấy liền nhìn hắn, dáng vẻ quả thật là của người thê tử hiền huệ.
Sắc mặt Từ Tư Uyển không hề thay đổi, chỉ thầm tán dương Hoàng Hậu, vừa nói ra điều mình muốn nói, lại không quên cho hắn bậc thang, để hắn thuận nước đẩy thuyền từ chối yêu cầu này.
Quả nhiên, hắn gật đầu: "Nếu Ngọc phi có hài tử của mình, trước mắt lại phải nuôi con của người khác, chỉ sợ khó mà chu toàn.
Hài tử tạm thời phải làm phiền Túc thái phi vậy, đợi trẫm cẩn thận chọn ra người làm dưỡng mẫu phù hợp sẽ tới báo cáo với thái phi."
Túc thái phi và Thái Hậu nhìn nhau, gật đầu: "Được."
Cẩn thận nghĩ lại, cuộc đối thoại vừa rồi giữa Hoàng Hậu và hắn thật ra không có gì để bắt bẻ.
Lúc đầu Túc thái phi nói muốn tìm phi tần nhận nuôi đứa nhỏ này chỉ vì tìm cho nó một mẫu phi trên mặt mũi, mà bọn họ lại nói sợ Ngọc phi "không có sức lực" "khó mà chu toàn" cũng vì sợ Ngọc phi chăm sóc đứa nhỏ này quá vất vả.
Nhưng lại nghĩ, Ngọc phi không có thai, khi nào có thai cũng không nói được.
Việc như vậy sao có thể nói chính xác chứ? Nếu có thể đoán trước, Túc thái phi đã cả đời không có con cái.
Có điều việc nhỏ thế này đương nhiên sẽ không ai nói rõ.
Trước mắt, ngồi trong tẩm điện này ngoại trừ Hoàng Hậu và Từ Tư Uyển thì đều là thái phi thái tần.
Bọn họ tranh đấu trong cung hơn nửa đời người, cuối cùng có thể ngồi được vào vị trí trưởng bối, có ai không thông minh?
Do vậy việc này cứ thế cho qua.
Túc thái phi đã rõ thái độ của hắn, không mong ước gì xa vời, chỉ mong hắn có thể đối tốt với hài tử này một chút.
Vì thế nhân lúc tiệc rượu bên ngoài còn chưa chuẩn bị xong, Túc thái phi nói với cung nữ: "Các ngươi dẫn bệ hạ đi xem chỗ ở của tiểu hoàng tử đi.
Ta dù gì cũng lớn tuổi rồi, nếu có chỗ nào không chu toàn thì cũng cần người làm phụ thân giúp ta nhìn một cái."
Hắn nghe vậy cũng không tiện từ chối, liền đứng dậy.
Hài tử vẫn được hắn bế, Từ Tư Uyển thấy thế cũng đứng dậy: "Bệ hạ bế thế này chỉ sợ tiểu hoàng tử ngủ không được, để thần thiếp đi."
Hắn thầm thở phào, lập tức giao hài tử cho nàng.
Nàng mỉm cười nhìn hài tử trong lòng, thái độ dịu dàng như từ mẫu.
Có Hoàng Hậu ở đây, nàng không chủ động cùng hắn đi xem chỗ ở của tiểu hoàng tử, mà kính cẩn ở lại trong điện chờ.
Quả nhiên, Hoàng Hậu nói: "Uyển nghi đi cùng bệ hạ đi.
Hài tử đáng yêu được mọi người thay phiên bế lâu rồi, lúc này cũng cần đưa về, cho nó ngủ một giấc."
Từ Tư Uyển uốn gối đáp vâng, liền đuổi theo hắn.
Khi vòng qua bình phong sắp ra ngoài, nàng nghe có thái phi tán thưởng: "Vị uyển nghi này không tệ, lễ nghi chu toàn, tính tình ôn hòa, cũng biết nặng nhẹ."
Từ Tư Uyển nhếch môi, đây chính là điều nàng cần.
Ở hậu cung này có thể chiếm được thánh sủng đương nhiên quan trọng nhất, nhưng nếu không được Thái Hậu cùng nhóm thái phi yêu thích, bản thân cũng rất dễ bị bêu danh là yêu phi.
Chỉ có làm sủng phi trước mặt thiên tử, đồng thời cũng là con dâu hiền huệ trong mắt Thái Hậu và nhóm thái phi mới có khả năng đi đến cuối cùng.
Phòng của nhị hoàng tử ở phía đông, có nhũ mẫu bầu bạn.
Từ Tư Uyển theo Tề Hiên vào trong, thấy một cái nôi nhỏ đặt chính giữa.
Nàng nhẹ nhàng đi tới, đặt hài tử vào trong nôi, hài tử mơ hồ phát hiện động tĩnh, bẹp miệng kêu hai tiếng.
Nàng vội ngồi xuống, lắc nhẹ nôi.
Tề Hiên nhìn cảnh tượng này, lặng lẽ nở nụ cười, cũng cúi người ngồi xổm bên còn lại, xuyên qua hàng rào của nôi nhìn nàng.
Nàng nhất thời chỉ lo dỗ hài tử, sau một lúc lâu mới chú ý tới hắn: "Sao thế?" Giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Hắn mỉm cười: "Thì ra nàng dỗ hài tử như thế."
Nàng giật mình, hơi nghiêng đầu: "Nếu không thì sao? Còn có thể dỗ thế nào?"
Tuy hỏi vậy, nhưng dáng vẻ này chính là thứ nàng muốn cho hắn nhìn thấy.
Mọi sự quyến rũ và dịu dàng của nàng hắn đều đã thấy, mà hắn lại chưa từng thấy bộ dáng nàng làm mẫu thân.
Hôm nay đúng lúc không có phi tần ở đây, trong phòng chỉ có bọn họ và hài tử, cực kỳ giống một nhà ba người.
Mà hắn hiện giờ đã rất muốn nàng có hài tử, mượn hôm nay, chờ mong này sẽ càng cụ thể.
Nàng muốn bản thân tốt hơn trong lòng hắn, khiến hắn nghĩ tới nàng nhiều hơn một chút.
Vì thế nghe nàng hỏi hắn không nói gì thêm, chỉ cười, cũng cúi đầu nhìn đứa bé trong nôi.
Từ Tư Uyển lặng lẽ quan sát hắn, hắn khi nhìn hài tử nhu hòa hơn ngày thường, dường như sự chán ghét dành cho Cẩm bảo lâm vào lúc này đã nhạt đi ba phần.
Đợi đến lúc dùng bữa, đương nhiên là khách và chủ cùng vui.
Nhóm thái phi thái tần hiếm có cơ hội tụ họp, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Phi tần lúc trước không tới, hiện giờ cũng không tiện tới.
Nhưng nghe nói thánh giá đích thân tới đây, mọi người lập tức đưa lễ vật tới Trường Ninh Cung, phần lớn đều rất có giá trị cứ như đã chuẩn bị cho nhị hoàng tử từ sớm.
Chờ yến hội tan, hoàng đế bị Thái Hậu giữ lại nói chuyện, Từ Tư Uyển và Hoàng Hậu cáo lui trước.
Rời khỏi Trường Ninh Cung, Hoàng Hậu đi chậm lại, nở nụ cười: "Hôm nay uyển nghi làm rất tốt."
"Nương nương tán thưởng.
Thần thiếp không có kinh nghiệm, ứng phó những việc này vẫn không thể bằng nương nương."
"Uyển nghi khiêm tốn rồi.
Bệ hạ rất thích uyển nghi, cộng thêm gia thế của uyển nghi cũng không tệ, nếu có lòng nuôi nấng nhị hoàng tử, bổn cung sẽ mở lời thay uyển nghi, bệ hạ chắc hẳn cũng tán đồng."
Từ Tư Uyển lộ vẻ hân hoan, nhưng lập tức rơi vào trầm ngâm, cuối cùng than thở lắc đầu: "Bệ hạ đối tốt với thần thiếp, thần thiếp đã bị người ta ghen ghét, nếu còn nhận nuôi nhị hoàng tử, chỉ sợ cây to đón gió lớn, ngược lại hại nó.
Thần thiếp thật sự không hiểu, tại sao nương nương không nuôi nấng nhị hoàng tử? Nếu có nhiều hoàng tử bầu bạn, đối với nương nương hay đại hoàng tử đều có lợi."
"Sức khỏe bổn cung thế nào ngươi cũng thấy, còn nữa..." Nàng ấy trầm giọng, "Nếu ở vị trí này của bổn cung ngươi sẽ biết, mọi việc đều không thể quá tham.
Có nhiều hoàng tử dưới gối, nhìn thì có vẻ trợ lực cho bổn cung, nhưng nếu sau này tư chất của nó vượt xa đại hoàng tử thì sao? Bổn cung cất nhắc nó chẳng phải hại nhi tử của mình à?"
Từ Tư Uyển cúi đầu: "Là thần thiếp suy nghĩ không chu toàn."
"Dù sao ngươi cũng còn trẻ." Hoàng Hậu cười cười, "Trong cung này tôn ti phải phân rõ ràng.
Có ranh giới rõ ràng mới có thể tránh được nhiều phiền phức.
Ngọc phi...!Nàng ta muốn nhiều quá."
"Thần thiếp hiểu rồi."
Ngọc phi đã lấy đi nhiều cung quyền từ tay Hoàng Hậu, hiện giờ lại muốn hoàng tử, điều này chẳng khác nào ép Hoàng Hậu, vượt quá bổn phận của thiếp thất.
"Ngươi là người thông minh, đừng hồ đồ như nàng ta." Nói tới đây Hoàng Hậu dừng lại, nhìn nàng, giúp nàng sửa lại áo choàng, "Ngươi cứ làm tốt việc của thiếp thất, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.
Tương lai ngươi có hài tử của riêng mình, bổn cung cũng sẽ đối xử tử tế với chúng.
Trước mắt thiên hạ thái bình, thân vương công chúa có ai không sống tiêu dao tự tại?"
"Thần thiếp ghi nhớ lời nương nương dạy bảo." Từ Tư Uyển mỉm cười gật đầu.
Đương nhiên, đây chỉ là nói miệng mà thôi.
Tuy nàng không để ý việc con cái, nhưng lại rất thích phượng vị của hoàng hậu.
Nếu phượng thể của Hoàng Hậu hồng nhan bạc mệnh, nàng đương nhiên tình nguyện tạp thời làm thiếp thất dịu dàng thuận theo.
Nhưng nếu mệnh số của Hoàng Hậu quá dài, chỉ sợ nàng không đủ kiên nhẫn để chờ, cũng không thể cứ chờ Hoàng Hậu biến thành Thái Hậu đúng không? Bởi vì đến lúc đó nàng sẽ không còn đường để đi.
Đoàn người tới trước cửa Trường Thu Cung.
Hoàng Hậu vào trong, Từ Tư Uyển hành lễ cung tiễn.
Đợi nàng ấy đi một đoạn, nàng mới đứng dậy, cùng Hoa Thần đi về phía trước.
Hoa Thần hạ giọng: "Khi nãy lúc nương tử ở yến hội, Tiểu Lâm Tử tới bẩm báo, nói hôm nay Cẩm bảo lâm khóc lóc không ngừng, còn đập đồ, cũng không biết bệ hạ và Hoàng Hậu nương nương có biết việc này hay không."
Từ Tư Uyển khẽ cười: "Chưa chắc bệ hạ biết, nhưng Hoàng Hậu nương nương chắc chắn biết, chẳng qua vì muốn đàn áp Ngọc phi nên nàng ta sẽ không để chuyện này truyền tới tai bệ hạ mà thôi."
"Thật ra theo nô tỳ thấy bệ hạ cũng biết, có điều chưa chắc sẽ đi gặp Cẩm bảo lâm." Hoa Thần nhỏ giọng, "Cũng không biết Cẩm bảo lâm có còn một lòng với Ngọc phi không, Ngọc phi hại nàng ta thảm quá."
Từ Tư Uyển không nói gì.
Trước đây Cẩm bảo lâm gài bẫy hãm hại nàng, bẫy nàng đã phá rồi, nhưng trong đó vẫn còn một số việc đến nay vẫn chưa thể giải thích.
Huống chi, đây là người từng muốn dồn nàng vào chỗ chết, cho dù chủ mưu phía sau thật sự là Ngọc phi, người này cũng không giữ được.
Nàng may mắn thoát được ải chết mới có thể quay lại giết người, hơn bất kỳ ai nàng là người hiểu rõ hậu quả của việc diệt cỏ mà không diệt tận gốc.
Nhưng hiện giờ hoàng đế lạnh nhạt Cẩm bảo lâm, điều này khiến nàng cũng không tiện diệt trừ mối họa này.
Từ Tư Uyển trầm mặc tính toán, mãi đến khi gần về Sương Hoa Cung mới lên tiếng: "Ngươi nói xem, trong tiệc đầy tháng hôm nay Thái Hậu và các thái phi đều vừa lòng với ta, lại còn trùng hợp bàn về việc tìm dưỡng mẫu cho nhị hoàng tử.
Nếu trong cung có lời đồn ta sẽ trở thành dưỡng mẫu của nhị hoàng tử thì có phải cũng hợp tình hợp lý không?"
"Vâng." Hoa Thần khom người, chần chờ nhìn nàng, "Nương tử muốn..."
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Không phải Cẩm bảo lâm vì không gặp được hài tử mà nổi điên sao? Nói cho nàng ta biết việc này.
Nàng ta mừng hay lo đều không quan trọng, cứ để các cung nhân đồn bậy, việc này không liên quan tới ta."
"Vâng." Hoa Thần hiểu ý, liếc nhìn Trương Khánh bên cạnh.
Trương Khánh cũng hiểu ý, liền lùi hai bước, xoay người rời đi.
Từ Tư Uyển về Niêm Mai Các, lặng lẽ chờ.
Đợi khoảng hai khắc, hoàng đế cũng tới.
Con người vốn phức tạp.
Nàng dù hận hắn nhưng cũng phải thừa nhận bản thân hắn cũng có những ưu điểm, ví dụ như giữ lời hứa.
Thiên tử giữ lời hứa thường do áp lực từ câu "quân vô hí ngôn", nhưng chuyện về hậu cung tóm lại cũng không phải chuyện lớn, nếu hắn thật sự bận, nhất thời thất hứa cũng không có gì đáng trách.
Nhưng chỉ cần đồng ý với nàng, hắn sẽ luôn đến đúng hẹn.
Hai người bầu bạn cả buổi trưa, mãi đến khi dùng xong cơm chiều, hắn mới rời khỏi Sương Hoa Cung, đến Trường Thu Cung của Hoàng Hậu.
Căn phòng yên tĩnh lại, Từ Tư Uyển nhấp một ngụm trà.
Khoảng một khắc sau, cơn buồn ngủ ập tới, nàng đứng dậy đi tắm rồi lên giường ngủ sớm.
Sáng hôm sau, còn chưa dùng xong bữa, một hoạn quan lạ mặt gấp gáp tới, hành lễ rồi bẩm báo: "Uyển nghi nương tử an, hạ nô là người của Trường Thu Cung.
Hoàng Hậu nương nương sai nô tài tới nói với uyển nghi nương tử một tiếng, rằng Cẩm bảo lâm không biết nghe một số lời đồn không đúng từ đâu, liên quan tới chốn về của nhị hoàng tử, từ hôm qua đến giờ khóc lóc không ngừng, một mực đòi gặp uyển nghi nương tử."
Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn hoạn quan kia: "Không biết Hoàng Hậu nương nương có căn dặn gì không?"
"Nương tử khách khí, nương nương không dặn dò gì cả." Hoạn quan cười đáp, "Chẳng qua thời gian gần đây đều là Hoàng Hậu nương nương tự mình chiếu cố