Câu này nếu lọt vào tai kẻ khác e rằng đều sẽ cảm thấy quá giả tạo.
Trong cung nào có "Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu" (*)? Nếu có người thật sự có suy nghĩ đó, chỉ sợ sớm muộn cũng không còn mạng.
(*) Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu: Gặp nhau cười một tiếng là hết thù hận.
Chẳng qua đối với Cẩm bảo lâm mà nói, nàng ta đã hết cách, có vài lời dễ nghe nàng ta tin thì tốt, không tin thì cũng đâu biết làm gì.
Từ Tư Uyển cười cười, nàng không cho nàng ta quá nhiều thời gian để suy nghĩ, tiếp tục nói: "Cẩm bảo lâm hôm nay quá kích động, sức khỏe lại không tốt, ta không tiện làm phiền.
Hôm khác...!Bảo lâm khỏe hơn, ta lại đến thăm bảo lâm."
Nói xong, nàng rời khỏi phòng ngủ.
Có lẽ vì nàng lại có ý đến thăm, Cẩm bảo lâm không ngăn cản nàng, chỉ ngơ ngẩn quỳ gối tại chỗ, không nói một câu.
Ninh Nhi tiễn Từ Tư Uyển đến cửa viện.
Nàng ra vẻ không quan tâm, nhấc váy ra khỏi cửa viện, lúc này mới liếc nhìn Nguyệt Tịch.
Nguyệt Tịch hiểu ý mà dừng bước, quay lại nói chuyện với Ninh Nhi.
Hoa Thần đỡ Từ Tư Uyển tiếp tục đi về phía trước: "Sao nô tỳ lại cảm thấy nương tử còn định tới gặp nàng ta vậy?"
"Đúng là ta muốn tới." Từ Tư Uyển thở dài, "Nàng ta không quan trọng, nhưng Ngọc phi dùng thủ đoạn gì lại quan trọng.
Chúng ta phải biết tay nàng ta dài bao nhiêu, tương lai mới có thể tự bảo vệ mình; cũng phải biết nàng ta dùng cách gì, trong tay mới có thêm nhược điểm của nàng ta.
Nhưng ngươi xem Cẩm bảo lâm kia...!Hôm nay nếu ta ép hỏi, chỉ sợ cũng không hỏi được.
Không bằng thả dây dài câu cá lớn, chờ đến khi nàng ta thả lỏng lại ép nàng ta khai ra."
"Nàng ta cũng quá hồ đồ rồi.
Dù Ngọc phi dùng thủ đoạn gì, nàng ta cũng không nên dùng an nguy của hoàng tự để đánh cược.
Hiện giờ bệ hạ chán ghét nàng ta, tuy nguyên nhân trong đó có một phần vì nương tử nhưng chủ yếu cũng vì nàng ta lợi dụng hài tử trong bụng mình, đúng là độc ác."
"Đúng thế." Từ Tư Uyển gật đầu, không bình luận gì thêm.
Đối với nàng, lời Hoa Thần nói quả thật ngây thơ.
Trong hậu cung này, hài tử bị lợi dụng còn ít sao?
Cho nên trước giờ nàng chỉ cảm thấy Cẩm bảo lâm tàn nhẫn, nhưng chưa từng nói rằng nàng ta "độc ác".
Nếu nàng có cơ hội như vậy, có lẽ nàng sẽ làm ra chuyện độc ác hơn.
Về Niêm Mai Các, vẫn chưa tới giờ cơm trưa, Từ Tư Uyển ăn không ngồi rồi, bỗng nổi hứng đọc sách.
Chốc lát sau chợt có tiếng cười nói trong viện, nàng quay đầu, mơ hồ thấy Nguyệt Tịch dẫn Ninh Nhi đi về hướng hậu viện.
Nàng nhìn Hoa Thần, Hoa Thần liền cười nói: "Nương tử yên tâm, nô tỳ vừa lấy chút điểm tâm từ bếp nhỏ mang tới phòng của Nguyệt Tịch để chiêu đãi khách."
"Tốt lắm." Từ Tư Uyển khẽ cười, đọc tiếp mười trang sách, mới thấy Nguyệt Tịch bước vào.
Nàng nháy mắt ý bảo Nguyệt Tịch ngồi xuống rồi nói, Nguyệt Tịch kéo ghế tới gần nàng, mới nói: "Nô tỳ đã hỏi thăm, Hoàng Hậu nương nương chỉ xem kết luận bắt mạch thường ngày của Cẩm bảo lâm, ngoài ra không quan tâm gì khác.
Do vậy cung nhân mới Thượng Nghi Cục đưa tới dù là cung nữ hay hoạn quan đều rất nhỏ tuổi.
Ninh Nhi đã là một trong những người lớn tuổi nhất, hoạn quan chưởng sự cũng mới mười lăm tuổi mà thôi."
Từ Tư Uyển bật cười: "Tuổi như vậy ở nơi khác đều phải đi theo học tập cung nhân có tư lịch, bản thân sao có thể chưởng sự? Thượng Nghi Cục đúng là khinh thường người ta."
"Đúng vậy." Nguyệt Tịch gật đầu, "Chắc Cẩm bảo lâm cũng hiểu, cho nên động một chút là đánh chửi bọn họ.
Nô tỳ đóng cửa lại kiểm tra vết thương trên người Ninh Nhi, trên tay, trên lưng đều xanh tím, chỗ vai còn có vết thương mới.
Nô tỳ hỏi mới biết, là tối qua Cẩm bảo lâm tức giận vì chuyện của nhị hoàng tử, cầm trâm đâm nàng ta."
"Bản thân không đấu thắng, chỉ biết quay lại tra tấn cung nhân vô tội." Từ Tư Uyển nhíu mày, "Ninh Nhi còn ở đây không?"
"Vẫn còn." Nguyệt Tịch gật đầu, "Nô tỳ mượn cớ xuống bếp lấy cho nàng ấy chút điểm tâm mới ra ngoài, nàng ta vẫn đang chờ trong phòng, nương tử muốn truyền nàng ta tới hỏi chuyện sao?"
"Ừ, bảo nàng ta tới đây đi." Từ Tư Uyển buông sách xuống, "Lấy cho ta chút mứt hoa qua, tìm cái hộp nào đẹp đẹp bỏ vào."
"Vâng." Hoa Thần nhận lệnh lui xuống.
Nguyệt Tịch cũng cùng nàng ấy ra ngoài, dẫn Ninh Nhi tới đây.
Hai người họ một trước một sau quay lại, khi Ninh Nhi bước vào, Hoa Thần vừa mới mở nắp đựng mứt hoa quả ra.
Ninh Nhi hành lễ, Từ Tư Uyển dịu dàng nắm tay nàng ta, kéo nàng ta tới gần, tay còn lại cầm một miếng mứt hoa quả đưa đến bên miệng nàng ta: "Đừng sợ, ta nghe Nguyệt Tịch nói ngươi chịu rất nhiều khổ cực, không yên lòng nên mới gọi ngươi tới đây." Nàng nhìn Nguyệt Tịch, "Đi mang thuốc tới."
Sau đó, nàng lại nhìn Ninh Nhi, thái độ như dỗ dành hài tử: "Ngươi là người bên cạnh Cẩm bảo lâm, nàng ta không lên tiếng, ta không tiện truyền y nữ tới xem cho ngươi, nhưng ngươi có thể dùng thuốc của Niêm Mai Các.
Qua đây, cởi xiêm y ra cho ta xem."
Ninh Nhi ngậm mứt hoa quả trong miệng, nghe thế hai vai hơi co rụt lại, vội lắc đầu: "Tạ nương tử.
Nô tỳ không sao, tự tìm chút thuốc là được..."
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Sao được chứ? Nguyệt Tịch xem được, ta xem không được sao?"
Ninh Nhi cứng đờ, nhất thời không nghĩ được lý do thoái thác, chỉ đành nghe lời cởi cúc áo.
Hiện giờ thời tiết còn lạnh, các cung nhân cũng ăn mặc rất dày.
Từ Tư Uyển kiên nhẫn chờ, Ninh Nhi cởi ba món xiêm y ngoài, khi chỉ còn cái yếm, vết thương trên người mới lộ ra.
Từ Tư Uyển nhìn vết thương trên vai nàng ta, lại xoay người nàng ta nhìn vết thương sau lưng, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
"...!Không đau." Ninh Nhi nỉ non.
Từ Tư Uyển ngẩn ra, lại bật cười: "Sao hả? Sợ ta đi cáo trạng với Cẩm bảo lâm à? Ngươi yên tâm, ta và Cẩm bảo lâm không phải bằng hữu gì ta, ngươi cứ ăn ngay nói thật, một chữ nàng ta cũng không biết."
Ninh Nhi xoay người lại, cẩn thận nhìn nàng, cuối cùng cũng nói: "Đau...!Đặc biệt là lúc ngủ, chỉ vừa chạm vào là đau."
Từ Tư Uyển lộ vẻ thương hại, lại hỏi: "Bị thương nặng như vậy, nàng ta dùng thứ gì đánh ngươi?"
Ninh Nhi nhớ lại cạnh tượng khi ấy, hốc mắt đỏ lên: "Đều có...!Nàng ta cầm được thứ gì thì dùng thứ đó, có lúc là chổi lông gà, có lúc là chặn giấy trên bàn.
Hôm qua vì chuyện của nhị hoàng tử mà nàng ta nổi trận lôi đình, vừa cầm chung trà lên liền đập nát, nô tỳ trốn được, nàng ta càng tức giận, nên sai người lột đồ của nô tỳ, cầm cành liễu đâm vào vai..." Nói tới đây, Ninh Nhi không khỏi nghẹn ngào.
Hoa Thần kinh thường: "Thời tiết mới ấm lên một chút, cành liễu không dễ tìm, Cẩm bảo lâm mới ra cữ, nàng ta đúng là chú ý nhiều đấy."
"Không khóc nữa." Từ Tư Uyển làm như không nghe thấy Hoa Thần nói gì, chỉ lấy khăn lau nước mắt cho Ninh Nhi, sau đó nàng đút tiếp một miếng mứt hoa quả cho nàng ta, nhẹ giọng, "Một lát Nguyệt Tịch sẽ đưa thuốc cho ngươi, có cầm máu, có tiêu sưng, còn có giảm đau.
Ngươi cứ mang về dùng, chẳng qua thuốc giảm đau sẽ khiến vết thương chậm khỏi, ban ngày ngươi chịu được thì cứ chịu, buổi tối hãy dùng nó để ngủ ngon hơn."
Ninh Nhi thụ sủng nhược kinh, cuống quít quỳ xuống: "Tạ nương tử!"
"Mau đứng lên." Từ Tư Uyển kéo Ninh Nhi, sau đó nghiêng người cầm hộp mứt hoa quả, "Mứt hoa quả này ngươi cũng mang về đi, nếu đắng thì ăn một miếng.
Miệng ngọt, tâm trạng mới tốt hơn.
Ngày tháng gian nan rồi cũng trở thành quá khứ, bản thân ngươi phải biết phấn đấu."
Không thể so với phi tần xuất thân là tiểu thư quan gia, các cung nữ vào cung từ sớm, còn phải hầu hạ người ta.
Có thân phận như Ninh Nhi lại đi theo chủ tử như thế, có lẽ đã lâu rồi không có ai nói chuyện nhẹ nhàng với nàng ta.
Nàng ta cảm động, tâm trạng rõ ràng không tốt, nước mắt lại rơi nhiều hơn.
Từ Tư Uyển nhét khăn gấm vào tay nàng ta, kiên nhẫn khuyên: "Được rồi, ngươi còn khóc, lát nữa về Cẩm bảo lâm nhìn ra dấu vết lại không vui.
Theo Nguyệt Tịch về phòng nàng ấy nghỉ ngơi một chút đi, lau mặt rồi vui vẻ trở về.
Sau này nếu rảnh rỗi, ngươi cứ tới chỗ ta, ta không dám hứa hẹn điều gì, nhưng điểm tâm mứt hoa quả luôn có đủ."
Lâu rồi không được đối xử tốt, Ninh Nhi được nàng dỗ dành đến sửng sốt, theo bản năng nhớ tới tỷ tỷ trong nhà.
Nàng ta nhất thời ngơ ngẩn nhìn Từ Tư Uyển, mãi đến khi Nguyệt Tịch mang thuốc mỡ tới dỗ nàng ta đi, nàng ta mới hoàn hồn, lặng lẽ mặc xiêm y vào, cầm hộp mứt hoa quả, hành lễ cáo lui theo quy củ.
Từ Tư Uyển nhìn theo nàng ta, ý cười trong mắt trước sau đều duy trì sự ôn hòa.
Hoa Thần tiến lên hai bước, nhẹ giọng hỏi: "Sau này có cần bọn nô tỳ qua lại với Ninh Nhi thường xuyên không?"
"Không cần." Từ Tư Uyển lại cầm sách, mở ra trang khi nãy đọc, "Nếu nàng ta tới tìm các ngươi, các ngươi cứ chiêu đãi cho tốt là được, không cần quá cưỡng cầu.
Dù sao vẫn còn hộp mứt hoa quả kia, nàng ta sẽ nhớ tới Niêm Mai Các, đồng thời cũng hâm mộ ngày tháng của các ngươi.
Một khi đã vậy, nàng ta còn trung thành với Cẩm bảo lâm sao?"
Ninh Nhi ở phòng Nguyệt Tịch mãi đến khi dùng xong bữa trưa mới về.
Để tránh Cẩm bảo lâm gây chuyện, Nguyệt Tịch cố ý đi cùng nàng ta, nói rằng Từ Tư Uyển vì quan tâm sức khỏe Cẩm bảo lâm nên gọi Ninh Nhi tới hỏi chuyện.
Trở về Niêm Mai Các, Nguyệt Tịch báo cáo với Từ Tư Uyển, nói Ninh Nhi rất biết quy tắc, lúc dùng bữa với nàng không dám tùy tiện động vào đồ ăn trên bàn.
Mãi đến lúc sau nàng gắp cho nàng ta, nàng ta mới thả lỏng ăn một chút.
Từ đó có thể thấy ngày thường ở chỗ Cẩm bảo lâm Ninh Nhi không được ăn ngon.
Từ Tư Uyển càng khinh thường Cẩm bảo lâm, bỗng thấy bản thân không cần tốn sức với một người như vậy.
Một kẻ không có bản lĩnh chỉ biết cung nhân của mình vốn không thể tạo ra sóng gió.
Chạng vạng, theo thường lệ nàng đi tắm thay xiêm y trước, trở về phòng ngủ mới thấy hoàng đế đã ở trong phòng chờ nàng.
Có lẽ vì hôm qua hắn muốn ở lại, nàng lại khuyên hắn qua Trường Thu Cung, hắn càng nhớ tới nàng, vừa thấy nàng liền ôm nàng vào lòng, cùng lên giường.
Nhưng về việc hoan ái trên giường hắn lại không phải người khó dằn nổi, hoặc là cho dù khó dằn nổi, hắn cũng vì thân phận mà cố khắc chế, luôn sẽ phong hoa tuyết nguyệt tâm sự với nàng trước.
Từ Tư Uyển vui vẻ hưởng thụ quá trình này.
Nàng thường tìm vài chuyện thú vị kể hắn nghe, cho nên cũng không giấu chuyện ban ngày, bắt đầu chi tiết người của Hoàng Hậu tới truyền lời.
Còn về gút mắt liên quan tới Ngọc phi, nàng đương nhiên bỏ qua, chỉ làm ra vẻ không biết chân tướng.
Hắn nghe xong thì nhíu mày: "Nếu nàng ta thật sự muốn gặp hài tử thì cứ đi cầu xin trẫm là dược, hoặc là đi cầu xin Túc thái phi mới đúng, tại sao lại muốn gặp nàng?"
"Hình như Cẩm bảo lâm nghe được lời đồn từ đâu đó nói bệ hạ muốn giao nhị hoàng tử cho thần thiếp nuôi nấng." Nói tới đây nàng bật cười, "Lúc vừa nghe thần thiếp cũng thấy kỳ lạ, sau nghĩ lại mới thấy có lẽ vì gần đây bệ hạ hay tới gặp thần thiếp, dễ khiến người ta ngờ vực."
"Nàng ta biết hỏi thăm thật." Hắn cười lạnh, "Nhưng lại không thấy nàng ta quan tâm đến hài tử."
"Người làm mẫu thân luôn không vứt bỏ được hài tử của mình." Từ Tư Uyển than thở, "Chỉ là thần thiếp thấy nàng ta đã sức cùng lực kiệt, còn nghe cung nữ kể nàng ta khóc lóc cả đêm, chỉ sợ...!Sợ là gặp hài tử rồi sẽ khiến hài tử sợ hãi, tạm hoãn một chút cũng