"Dạo này thế nào?" Hôm nay là Tết Dương lịch, là bắt đầu của một năm mới. Trong một phòng riêng ở quán trà, Cao Đông đang rót trà cho Từ Sách.
"Thì vẫn như thế thôi." Từ Sách nói.
Cao Đông cười: "Hạng mục ở Mỹ của anh đã có tiến triển chưa?"
"Thủ tục ở Mỹ vẫn còn đang làm, có lẽ mấy tuần sau làm xong thì tôi trở về Mỹ một chuyến."
"Mấy tuần nữa à? Vậy chẳng phải là sắp đến Tết Nguyên Đán rồi sao?"
"Đúng vậy, trước Tết có thể làm xong, trở về Mỹ đoàn tụ với vợ con, con trẻ không có nhiều khái niệm về Tết cổ truyền của Trung Quốc, vẫn cần phải bồi đắp cho nó một chút. Ăn Tết xong quay lại, là có thể bắt đầu công việc của mình, đến lúc đó vợ và con cũng làm xong visa, cũng có thể quay về nước."
Cao Đông cười nói: "Thành tích trước đây của anh tốt như vậy, học khoa Toán, sau đó lại du học học ngành Tâm lý học, vốn dĩ mọi người bọn tôi cứ tưởng anh sẽ làm công việc nghiên cứu, sau khi về sẽ trở thành nhà chuyên gia về tâm lý học. Thật không ngờ sau đó anh lại làm về đầu tư ngân hàng, thế nào mà bây giờ lại bắt đầu làm ăn kinh doanh rồi."
Từ Sách cười nhàn nhạt: "Bất luận là làm về đầu tư ngân hàng hay là làm ăn kinh doanh, thực ra trong suy nghĩ của tôi, đều là một phương thức nghiên cứu tâm lý học. Khi học ở trong trường, luôn là những kiến thức chết ở trong sách vở, tâm lý học thật sự, nhất định cần phải ở trong xã hội. Ví dụ như làm về đầu tư, suy xét đến cùng, chính là quyết sách trên phương diện tâm lý. Bao gồm cả việc mình tự làm ăn kinh doanh, cũng là trước tiên cần phải khiến cho nội tâm của mình đủ vững mạnh, đồng thời phải tìm hiểu suy nghĩ tâm lý của những người mà mình giao tiếp, đây đều là nghiên cứu. Anh biết rồi đấy, khoảng thời gian đi học, tôi không biết ăn nói, bây giờ làm việc bao nhiêu năm rồi, đã hơn hồi đó rất nhiều rồi, nhưng nếu so với những người khác, khả năng biểu đạt bằng ngôn ngữ của tôi vẫn còn kém. Việc này không ảnh hưởng đến công việc của tôi. Bởi vì bất luận là làm về đầu tư hay là tự làm ăn kinh doanh, tài ăn nói chỉ là nguyên tố thứ yếu để đạt được giao dịch cuối cùng, nắm bắt được nhu cầu tâm lý của con người, mới là điều kiện quan trọng nhất ảnh hưởng đến việc buôn bán kinh doanh. Ví dụ như mua nhà mua xe, phần lớn những người mua đều không bị mê hoặc bởi lời nói của những người bán hàng, thứ ảnh hưởng đến việc hoàn thành giao dịch cuối cùng, chủ yếu chính là phải biết được mong muốn mua sắm của người mua hàng và định giá. Nếu như nắm bắt được nhu cầu trong lòng người mua, cung cấp cho họ những thứ mà họ thực sự mong muốn, cho dù là người ăn nói kém cỏi, cũng có thể hoàn thành được giao dịch."
Cao Đông mím môi: "Kết bạn với anh đúng là đáng sợ, lúc nào cũng bị anh toan tính.
Từ Sách cười: "Nếu thực sự muốn toan tính, thì sao lại nói thẳng luôn với anh chứ? Phải rồi, việc của em họ tôi thế nào rồi?"
"Anh yên tâm đi, bây giờ đang làm theo quy trình, mấy hôm nay nghỉ Tết Tây[1], sau đợt nghỉ Tết là cậu ta sẽ được thả ra."
"Có cần phải tác động gì không?"
Cao Đông mỉm cười lắc đầu: "Không phải là việc gì lớn, Sở Địa chính và công ty Thành Kiến đều đã gật đầu rồi, đương nhiên là sẽ không có vấn đề gì. Huống hồ tôi cũng đã có lời, không cần phải quà cáp gì đâu."
"Vậy... vậy thì ngại quá, anh Cao, tôi cần phải cảm ơn anh thế nào đây?"
"Anh nói như vậy thì khách sáo quá. Mối quan hệ xã hội là mối quan hệ xã hội, bạn học là bạn học, loại quan hệ thứ nhất thì mối nợ ân tình sẽ phải trả, còn giữa chúng ta chỉ thuần túy là bạn học giúp đỡ nhau thôi."
Từ Sách cười trêu chọc: "Xem ra anh làm quan chức nhiều năm, trong lòng vẫn còn giữ lại một khoảng thuần khiết dành cho bạn học như vậy."
Cao Đông bật cười ha ha: "Thật ra suy cho cùng bất luận là làm về thương mại hay làm trong cơ quan hành chính sự nghiệp, thuộc tính bản chất của con người, vẫn là một người, trong nội tâm của một con người luôn có một khoảng tâm hồn trong sạch. Con người này cho dù ở xét ở bên ngoài, tính khí rất tệ với những người anh ta tiếp xúc, nhưng anh ta sẽ luôn đối xử thực sự tốt đối với một vài người nào đó. Huống hồ, tôi cũng không phải là người có tính khí tồi tệ, từ trước đến nay tôi vẫn rất coi trọng những người bạn thực sự và những người bạn học cũ, không theo như quy tắc của mối quan hệ xã hội để tiến hành giao tiếp, hy vọng mọi người cũng chỉ giao lưu với người bạn cũ bằng chính cái tên "Cao Đông" này mà thôi."
Từ Sách gật đầu: "Tôi cũng rất đồng ý quan điểm của anh. Chúng ta đều là những người học tâm lý học, xem ra cũng có khá nhiều điểm tương đồng về cách nhìn nhận đối với những người xung quanh."
Cao Đông mỉm cười nói: "Được, chúng ta hãy lấy trà thay rượu, cạn một chén. Nói thực, tôi thích uống trà hơn, uống rượu đều là vì tiếp khách mà thôi."
Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Từ Sách hỏi: "Hôm nay chẳng phải là Tết Tây sao, sao anh không quay trở về thành phố để ở bên cạnh vợ con, lẽ nào vụ án của Lý Ái Quốc vẫn chưa kết thúc?"
Cao Đông cười đau khổ: "Một mình Lý Ái Quốc thì cũng đành vậy, bây giờ Trương Tương Bình cũng chết rồi."
"Cái gì?" Từ Sách giả vờ tỏ ra kinh ngạc, "Trương
Tương Bình chết rồi?"
Cao Đông bất lực gật đầu: "Vốn dĩ em họ anh có thể được thả ra trước Tết Dương lịch, chính là bởi vì Trương Tương Bình chết rồi, sự việc không có ai đôn đốc, sau đó tôi mới nhớ đến để thúc giục một chút."
Từ Sách nói: "Không thể nào chứ, việc Trương Tương Bình chết là một việc rất lớn, sao lại không nghe thấy những người xung quanh nhắc đến?"
Cao Đông cũng hơi kinh ngạc: "Xung quanh anh không có lời đồn đại gì về việc này sao?"
Từ Sách lộ ra nét mặt hồi tưởng lại: "Hình như nghe có người nói có người cảnh sát bị đánh trọng thương lúc nửa đêm ở trên đường Phong Tây, không ngờ là Trương Tương Bình, hơn nữa còn bị gϊếŧ chết."
Cao Đông nói: "Đúng vậy, sự việc này xảy ra lúc đêm khuya, chúng tôi lập tức đến ngay hiện trường, tạm thời phải phong tỏa thông tin, thông tin này cũng không thể giữ mãi được, chắc là chẳng được bao lâu, nhân dân trong huyện các anh cũng đều sẽ biết hết."
Từ Sách lộ ra thần sắc lo lắng: "Vụ án Lý Ái Quốc vẫn chưa phá được, giờ lại chết thêm Trương Tương Bình, áp lực của anh liệu có phải sẽ càng lớn hay không?"
Cao Đông cười ha ha: "Áp lực ngược lại lại nhỏ đi rồi, chẳng phải sao, cấp trên đã cách chức tổ trưởng tổ chuyên án của tôi, chuyển thành tổ phó, phái một người khác đến xử lý vụ án, tôi bây giờ thì lại nhàn rỗi quá, vụ án có phá được, thì công lao đầu tiên cũng chẳng phải là của tôi, vụ án không phá được, thì tôi cũng không cần làm con cừu gánh tội thay."
Từ Sách lắc đầu cười: "Không phải, những