Từ Sách cười, nói: "Anh nói xem."
Cao Đông miêu tả tỉ mỉ tất cả những chi tiết mà anh biết về vụ án của Trương Tương Bình, bao gồm cả việc anh đoán hung thủ chắc chắn đã làm rất nhiều lần thí nghiệm, mới có thể chế tạo ra được bảng đinh châm lốp xe dùng cho chiếc xe Audi, khiến cho chiếc xe sau khi lái hơn hai nghìn mét thì người trong xe không cảm nhận ra điều gì khác thường nhưng người ngoài xe lại có thể nhìn thấy được xe nghiêng lệch. Nếu như xì hơi quá nhanh, người trong xe sẽ cảm thấy được lốp xe bị xì hơi, rất có khả năng trước khi rẽ vào đường Phong Tây, đã đừng xe xuống để kiểm tra. Như vậy thì hung thủ sẽ để lỡ mất cơ hội phạm tội.
Anh phân tích xong, nói tiếp: "Có một điều tôi không nghĩ ra, cách chỗ Trương Tương Bình gặp nạn có hai chỗ mảnh chai bia vỡ, đây rốt cuộc là do hung thủ bố trí nên hay là vốn dĩ xe chở hàng ở trên đường bị làm rơi xuống."
Từ Sách thoáng chăm chú suy ngẫm, sau đó nói: "Lý
Ái Quốc cũng chết ở trên con đường này."
"Ừm, đúng vậy, địa điểm hai lần cách nhau khoảng ba, bốn trăm mét. Quá trình phạm tội cũng có không ít điểm tương đồng."
"Nếu tôi không nhầm, lốp xe của Lý Ái Quốc không bị châm nhỉ?"
"Ừm, xe của ông ta vẫn nguyên vẹn."
"Vậy thì tức là, cách thức mà hung thủ khiến cho Lý Ái Quốc dừng xe và Trương Tương Bình dừng xe không giống nhau."
"Đúng vậy."
"Cạnh chỗ xảy ra vụ án của Lý Ái Quốc, liệu có phải cũng có những mảnh vỏ chai bia vỡ hay không?"
Cao Đông chợt bừng tỉnh, nói một câu: "Đợi đã", vội vàng rút di động, gọi cho đội trưởng Trần: "Tiểu Trần, lần trước khi xảy ra vụ án của Lý Ái Quốc, gần đó có mảnh chai bia vỡ không?"
Đầu bên kia điện thoại trả lời: "Tôi không phải là nhóm đầu tiên đến hiện trường vụ án, để tôi hỏi xem."
Một lúc sau, điện thoại gọi tới: "Anh Cao, tôi vừa gọi điện hỏi rồi, nhóm cảnh sát đầu tiên đến hiện trường vụ án của Giám đốc Lý sau khi nhận được điện thoại báo án kể lại, lúc đó, ở nơi cách khoảng mười mấy hai mươi mét cũng có những mảnh chai bia vỡ, sau khi họ nhìn thấy cho rằng không liên quan gì đến vụ án, nên mới bảo những người công nhân quét dọn vệ sinh dọn sạch, để thuận tiện cho việc xử lý vụ án ở hiện trường."
Cao Đông gác điện thoại, thở hắt ra, nói: "Anh Từ, quả nhiên bị anh đoán trúng rồi, trong vụ án của Lý Ái Quốc lúc đó cũng có mảnh chai bia vỡ."
"Ồ?" Mắt Từ Sách hơi rực sáng, nói: "Có bức ảnh chụp những mảnh chai bia vỡ không?"
Cao Đông lập tức gọi điện thoại cho Trương Nhất Ngang, bảo cậu ta gửi ảnh hiện trường vào hòm thư của anh ta. Mấy phút sau, Cao Đông mở di động, giở từng trang chụp ảnh hiện trường lúc xảy ra vụ án của Trương Tương Bình cho Từ Sách xem.
Từ Sách lần lượt xem xong hết, suy nghĩ rồi nói: "Vị trí hai chỗ mảnh chai bia vỡ đều ở phía sau xe của Trương Tương Bình, có nghĩa là lúc Trương Tương Bình lái xe, đã đi qua khu vực này."
"Đúng vậy."
"Nhìn trên bức ảnh, hai mảng mảnh chai bia vỡ này liền sát vào nhau. Tôi đoán, nếu như là chai bia rơi từ xe chở hàng xuống, chắc sẽ không phân bố tập trung ở gần nhau vậy, mà là tản mạn khắp nơi. Đương nhiên, sự phân bố của mảnh chai bia ở trên đường, rốt cuộc có thể là do xe chở hàng rơi xuống hay không, thì cần phải tìm chuyên gia lực học phân tích, tôi chỉ có thể nói đến tình huống thường gặp."
"Ừm, có lý."
Từ Sách tiếp tục nhìn vào tấm ảnh, xoa mũi, giây lát sau bèn nói: "Tôi hiểu rồi!"
Cao Đông vội hỏi ngay: "Hiểu gì vậy?"
Từ Sách nói: "Anh đã nói cả hai lần gây án, hung thủ đều không phải ngồi sẵn từ trong xe mà là xuất hiện từ bên ngoài xe, dụ cho Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình dừng xe. Anh nghĩ xem, nửa đêm, trên đường không có người, tình trạng đường xá rất tốt, trong ấn tượng của tôi thì đèn đường trên đường Phong Tây cũng rất sáng thì phải."
"Đúng vậy, đoạn đường đó đi đến tiểu khu của nhân viên công vụ, cho nên đèn đường đều chọn loại có độ sáng tỏ, khoảng cách giữa đèn đường lại rất gần nhau, ánh sáng buổi tối rất tốt, cũng chính vì vậy, chúng tôi mới có thể kiểm tra ra được người và xe cộ ở trong máy quay camera giám sát."
Từ Sách nói: "Nửa đêm trên đường xá trơn nhẵn, ánh sáng đủ, Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình đều đi xe Audi, theo lý thì tốc độ xe cần phải rất nhanh."
Cao Đông nheo mắt, nói: "Đúng vậy, tốc độ xe sẽ không chậm."
Từ Sách nói tiếp: "Bây giờ là mùa đông, lại là vào buổi tối muộn, Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình lái xe chắc chắn sẽ đóng cửa sổ xe."
Cao Đông hiểu ý của Từ Sách, hạ giọng nói: "Anh hãy nói tiếp đi."
Từ Sách nói: "Nửa đêm, tốc độ xe nhanh, đóng cửa sổ xe, cho dù hung thủ có quen biết với Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình, hung thủ ở phía trước gọi thì Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình cũng chưa chắc đã chú ý đến người quen ở phía trước. Cho dù nhìn thấy người quen, cũng chỉ loáng cái là lái xe qua, rất ít khi có người đang lái xe ở tốc độ nhanh mà nhìn thấy người quen lại dừng xe để chào hỏi."
"Anh nói phải lắm!"
"Hung thủ giữa đêm khuya muốn gọi để cho chiếc xe đang lao nhanh dừng lại, chỉ có hai cách, một là hung thủ làm một việc gì đó rất là đặc biệt ví dụ như là đứng chặn ở giữa đường khiến cho chiếc xe không thể không dừng lại. Nhưng làm như vậy mặc dù có thể khiến xe dừng lại nhưng sẽ gây nên sự cảnh giác của người ở trong xe, không hợp tình hợp lý. Còn một cách chính là thông qua phương thức khác khiến cho xe dừng lại. Anh thấy đấy, mảnh chai bia vỡ đã có được tác dụng này, bất cứ người lái xe nào khi nhìn thấy phía trước có một đám mảnh chai bia vỡ, chắc chắn sẽ đi vòng qua. Anh hãy nhìn vị trí của hai nơi có mảnh chai bia vỡ mà xem, chỗ đầu tiên nằm ở phía luồng xe bên phải chiếm hết cả luồng xe bên phải thậm chí còn lấn sang một phần ở đường bên trái, vậy chiếc xe cần phải vòng qua, thì bắt buộc cần giẫm phanh, hạ tốc độ xuống thật thấp, mới có thể quành được sang phía bên trái. Sau khi quành sang phía bên trái, cách bảy, tám mét lại là một vùng mảnh chai vỡ, lúc này xe bắt buộc phải giẫm phanh một lần nữa, rẽ sang bên phải.
Lúc này tốc độ của xe rất chậm, chính lúc đó xuất hiện người quen lên tiếng gọi, chiếc xe đương nhiên sẽ tiện đà giẫm phanh cho dừng lại."
Cao Đông gật mạnh đầu: "Nghe anh nói vậy, tôi hoàn toàn hiểu ra rồi! Đúng vậy, chắc chắn là như lời anh nói, tác dụng của mảnh chai bia vỡ chính là để cho xe đi chậm lại."
"Lần trước anh nói, hung thủ chạy trốn từ vùng đồng ruộng ở phía bên phải à?"
"Ừ, vụ án của Trương Tương Bình cũng như vậy."
Từ Sách nói: "Vậy thì đúng rồi, vị trí của những mảnh chai bia vỡ cũng được hung thủ tính toán kĩ lưỡng mới bố trí nên, bên phải trước, bên trái sau, vừa vặn có thể khiến cho chiếc xe dừng lại ở luồng đường bên phải, như vậy sau khi hắn gây án, việc chạy trốn sẽ càng an toàn hơn."
Cao Đông thở hắt ra, nói: "Được rồi, trí tuệ của tên hung thủ này thực sự không thua kém gì anh!"
Từ Sách thoáng ngẩn người, nhưng lập tức thả lỏng tâm trạng, mỉm cười, không nói gì.
Cao Đông nói: "Nếu như quá trình phạm tội là như vậy, vậy thì hung thủ tại sao hai lần đều bố trí mảnh chai bia vỡ. Cần phải biết rằng, Trương