Vương Tu Bang nhận được tin nhắn: "Cứu mạng" này của Lâm Tiêu, vô cùng kinh ngạc, đang vừa định gọi điện thoại trở lại, đột nhiên nghĩ đến Lâm Tiêu bây giờ chắc chắn là đã bị người khác khống chế, không tiện gọi điện thoại, nếu không cậu ta cũng không chỉ gửi một cái tin chỉ có hai chữ như thế này.
Bây giờ Lâm Tiêu chắc chắn đang ở vào hoàn cảnh rất nguy hiểm, nếu như mình gọi điện thoại tới, rất có khả năng khiến cho hung thủ biết được Lâm Tiêu đã gửi tin nhắn, sẽ gây họa sát thân cho cậu ấy.
Vương Tu Bang sau khi suy ngẫm, vội vàng tìm ra số điện thoại của trưởng đồn công an của huyện thành, gọi đến báo án.
Đồn trưởng vừa nghe là manh mối của vụ ám sát liên hoàn 12.6, không dám chậm trễ, báo cho Sở Công an huyện. Nửa giờ đồng hồ sau, Vương Tu Bang đã ngồi ở trong phòng họp của Sở Công an huyện.
Cửa bật mở, từ bên ngoài bước vào một nhóm người, bao gồm tổ trưởng tổ chuyên án Vương Hiếu Vĩnh, Quách
Hồng Ân, Cao Đông và những nhân viên trinh sát hình sự cốt cán.
Vương Hiếu Vĩnh đến trước mặt Vương Tu Bang đầu tiên, nói: "Anh là Giám đốc Vương của Sở Địa chính phải không nhỉ, tin nhắn đâu, cho tôi xem nào!"
Vương Tu Bang đưa di động cho anh ta, anh ta nhìn một lát rồi đưa cho những người khác. Cao Đông chỉ nhìn lướt qua, không phát biểu ý kiến gì.
Vương Hiếu Vĩnh nghĩ một lát, nói: "Việc này... tình huống thế này... chứng tỏ Lâm Tiêu vẫn còn sống."
Một vị cảnh sát hình sự có tuổi mà anh ta dẫn tới nói: "Lâm Tiêu mất tích đã cả tháng rồi, không có bất cứ tin tức gì, lại mọc ra được một tin nhắn cầu cứu, tôi nghĩ liệu có phải là hung thủ đang cố tình bố trí?"
Một người khác nói: "Hung thủ làm như vậy thì có lợi gì chứ?"
"Hắn muốn dụ chúng ta điều tra theo hướng sai lầm. Mọi người nghĩ xem, sau khi Lâm Tiêu mất tích, không thể dò ra được tín hiệu di động, chứng tỏ di động của Lâm Tiêu đã bị hung thủ khống chế rồi, bây giờ di động sao có thể trở lại vào tay Lâm Tiêu chứ? Điều này rất đáng nghi ngờ."
"Nhưng hung thủ làm như vậy, chẳng có tác dụng gì cả, hắn coi cảnh sát chúng ta là những tên ngốc, muốn đùa bỡn chúng ta sao?"
"Tôi thấy sự việc này không hề đơn giản như vậy, Lâm Tiêu mất tích đã một tháng, di động quay trở về trong tay anh ta, trong đó chắc chắn là có gì đó uẩn khúc."
"Tôi thấy chỉ đơn giản thế này, tình huống rất có khả năng là Lâm Tiêu vẫn luôn bị hung thủ khống chế, hôm nay Lâm Tiêu đã nghĩ ra cách, giằng thoát ra khỏi sự khống chế, nhưng vẫn chưa chạy trốn ra ngoài được, có thể là hung thủ đang đứng ở bên ngoài cửa để canh giữ, không biết Lâm Tiêu đã thoát được sự trói buộc, Lâm Tiêu đã lấy được di động, không dám gọi điện thoại, sợ là hung thủ sẽ biết được, cho nên lén lút gửi một tin nhắn cầu cứu."
"Đây thuần túy là sự suy đoán của anh, không có chứng cứ gì cả, nghe cứ như là đọc kịch bản phim vậy, anh là đạo diễn à?" Người đó tỉnh bơ cười khẩy chế giễu.
Người này cũng không chịu thua kém: "Tôi thấy anh mới là người có lòng nghi ngờ quá lớn, đây là tin nhắn cầu cứu của Lâm Tiêu hết sức rõ ràng, anh vẫn cảm thấy trong đó có bẫy, để lỡ mất khoảng thời gian thuận lợi cho việc cứu viện, ngộ nhỡ có gì bất trắc, anh có gánh được trách nhiệm không?"
Hai nhân vật trinh sát hình sự cốt cán này là người của hai vùng, trước đây đã từng làm việc cùng nhau, vẫn luôn có mâu thuẫn, lần này được Vương Hiếu Vĩnh kéo đến cùng phá án, cũng thường xuyên đấu khẩu với nhau rất gay gắt. Vương Hiếu Vĩnh rất bực bội, ở giữa điều đình rất nhiều lần, nhưng chẳng có tác dụng gì. Bây giờ có mặt người ngoài, hai người vẫn cứ đối chọi, Vương Hiếu Vĩnh cuối cùng cũng lớn tiếng hét lên: "Được rồi, đừng tranh cãi nữa!" Anh ta cũng không đưa ra được ý kiến của mình, chỉ có thể trưng cầu ý kiến của Cao Đông - lãnh đạo thứ hai ở đây: "Anh Cao, anh thấy thế nào?"
Trong lòng Cao Đông cười khẩy Vương Hiếu Vĩnh là kẻ thư sinh đương nhiên không thể cầm trịch được những người cảnh sát hình sự ghê gớm này, nếu không phải là anh ta có ngọn núi cao chống đỡ, ai còn thèm đi theo anh ta để phá án lập công.
Hừ, công lao lần này e rằng không phân cho họ được rồi, lại phải làm cho bọn họ thất vọng rồi, cũng mất hết cả thể diện.
Trong lòng Cao Đông mặc dù bất cần, nhưng ngoài miệng vẫn nói vẻ vô cùng nghiêm túc thận trọng: "Ừm, tôi thấy sự việc này, vẫn còn cần phải điều tra thêm."
Câu nói này đúng là bằng thừa, nhưng người khác cũng không tiện nói gì, bởi vì câu nói này không hề sai, bây giờ không biết được cảnh ngộ của Lâm Tiêu, cho nên tất cả những sự suy đoán đều là vô ích, điều duy nhất có thể khẳng định chính là sự việc này đúng là còn cần phải điều tra thêm.
Một người cảnh sát hình sự khác đề nghị với Vương Hiếu Vĩnh: "Anh Vương, hay là trước tiên hãy thông qua định vị di động, kiểm tra vị trí của Lâm Tiêu đi."
Vương Hiếu Vĩnh lập tức bừng tỉnh, dặn dò cấp dưới: "Lập tức liên hệ với công ty di động, điều tra vị trí di động của Lâm Tiêu."
Cao Đông nói: "Chỗ tôi đã liên hệ với mạng di động, luôn phái người theo dõi, một khi di động của Lâm Tiêu mở ra, sẽ điều tra ra được."
Vương Hiếu Vĩnh thầm chửi Cao Đông đúng là con cáo già, thảo nào mà có bộ dạng thản nhiên như vậy, thì ra anh ta đã điều tra từ lâu rồi. Anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn, nói: "Anh Cao, vậy bao giờ có thể có kết quả?"
Cao Đông nói: "Sắp rồi, vừa rồi tôi nhận được thông báo, liền gọi người đi điều tra, chắc là một lúc nữa sẽ có kết quả thôi."
Mười mấy phút trôi qua, một nhân viên của khoa Vật chứng cấp dưới của Cao Đông bước vào, trong tay cầm một chiếc laptop, nói: "Anh cả, đã điều tra rồi. Hiện tại di động của Lâm Tiêu đang ở trong trạng thái tắt máy, pin cũng bị lấy ra