Phó Sở Địa chính Vương Tu Bang gần đây tâm thần bất an.
Sự việc Trương Tương Bình bị gϊếŧ hại, dạo này đã lan truyền ở trong huyện Bạch Tượng, dù gì đã xảy ra sự việc lớn thế này, bất luận cảnh sát muốn phong tỏa thông tin thế nào, vẫn cứ không thể ngăn cản được sự lan truyền.
Trước tiên là Lý Ái Quốc, tiếp đến là Trương Tương Bình, không ít người ở trong thể chế của huyện đều hoang mang lo lắng, đặc biệt là câu "Gϊếŧ đủ mười lăm giám đốc, giám đốc không đủ trưởng phòng bù" , khiến cho không ít người ở vị trí lãnh đạo vốn dĩ tác phong không được chính trực, trước đây lúc đi làm và tan ca thường tự mình lái xe, bây giờ có việc đi ra ngoài, chấp nhận phiền phức một chút, vẫn yêu cầu tài xế đến đưa đón. Không ít đơn vị cũng nhân cơ hội bố trí thêm rất nhiều tài xế làm theo giờ, những người lãnh đạo cấp thấp vốn chưa đủ tầm để được có tài xế riêng, cũng danh chính ngôn thuận có được người tài xế riêng.
Vương Tu Bang tìm hiểu một số nội tình, khi Trương Tương Bình vẫn còn sống, Trương Tương Bình đã tiết lộ cho anh ta tình hình vụ án, bao gồm cả việc Lâm Tiêu mất tích. Lâm Tiêu là trợ thủ đắc lực của anh ta, có thể nói là cánh tay phải cánh tay trái. Sau khi Lâm Tiêu mất tích, công việc của anh ta đã gặp khá nhiều phiền phức. Anh ta nghe Trương Tương Bình nói, việc Lâm Tiêu mất tích ở trong Sở có hai cách suy nghĩ, một là Lâm Tiêu cũng bị hung thủ bắt đi rồi. Cách nói kia thì lại nói Lâm Tiêu chính là hung thủ, anh ta sợ tội nên chạy trốn, cố ý dùng cách thức mất tích để che giấu mình. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, không có ai nói cho rõ được Lâm Tiêu - người cán bộ trưởng phòng sự nghiệp đang trong thời kỳ lên phơi phới, tại sao lại gϊếŧ hại hai vị lãnh đạo thực quyền của ban ngành khác.
Bố mẹ Lâm Tiêu trong khoảng thời gian này nhiều lần tìm đến đơn vị, Vương Tu Bang cũng phải ứng phó với họ, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Hôm nay là chủ nhật, Vương Tu Bang sáng sớm lúc tỉnh dậy, đi đến siêu thị ở bên ngoài tiểu khu để mua đồ ăn và rau, sau đó quay trở về căn nhà biệt thự. Sau khi tập luyện trên máy chạy bộ một lúc, ăn chút đồ, sau đó cầm một chùm chìa khóa, mở một ngăn kéo trong nhà, lấy từ trong đó ra bốn năm lọ thuốc, đổ ở từng lọ ra một ít để uống, trong số đó có một loại là "Lục vị địa hoàng hoàn".
Uống xong, anh ta đến thư phòng, đứa con trai học tiểu học đang chuyên tâm luyện vẽ.
Anh ta cho rằng con trai mình vẽ rất đẹp, trong tiết mục văn nghệ của trường, lần nào cũng đều nhận được giải đặc biệt hoặc giải nhất. Đương nhiên, anh ta cũng không thể khẳng định đây là vì con trai anh ta vẽ đẹp hay là thầy cô biết đứa bé này có một ông bố là phó giám đốc
Sở. Nhưng cũng không quan trọng, bất luận là vẽ đẹp hay xấu, chỉ cần nó thích vẽ tranh là cứ để nó thoải mái tự do bồi dưỡng sở thích của mình.
Vương Tu Bang thừa nhận cuộc sống của mình hơi đơn điệu, người đàn ông hơn 40 tuổi, ly dị vợ, bình thường anh lại cũng không có sở thích uống rượu đánh bài. Việc tiếp khách cũng là khi bắt buộc thì mới đi, nếu so với những vị quan chức ngày ngày uống rượu đánh bài bồ bịch, anh ta được coi là đã tốt hơn rất nhiều. Đương nhiên, đây không phải bởi vì anh