Sau khi Cao Đông quay trở lại văn phòng làm việc của mình, Trương Nhất Ngang liền vào theo, hỏi: "Anh cả, chỗ Giám đốc Vương điều động nguồn nhân lực lớn để điều tra loại trừ khu vực tín hiệu hôm qua và hôm nay. Chúng ta liệu có cần phải nghĩ cách để theo sát không?"
Cao Đông lắc đầu, bình thản nói: "Mặc kệ anh ta!" Trương Nhất Ngang nói: "Ngộ nhỡ bị bọn họ đi trước một bước, chúng ta... chúng ta chẳng phải là sẽ rất mất mặt sao?"
Cao Đông cười, "Sợ gì chứ? Bọn họ thuần túy chỉ là phí công vô ích, tôi dám khẳng định, cuối cùng họ cũng chẳng tìm được chút manh mối nào có giá trị đâu. Cứ bị giày vò vài lần như vậy, không chỉ người của huyện Bạch Tượng, ngay cả người mà Vương Hiếu Vĩnh dẫn tới cũng sẽ nảy sinh bất mãn đối với anh ta, công việc này, anh ta còn có thể tiếp tục làm thế nào được?"
Trương Nhất Ngang hiếu kỳ hỏi: "Anh cả, sao anh có thể khẳng định là họ sẽ không điều tra ra được manh mối nào?"
Cao Đông nói: "Cậu vẫn chưa nhận ra, đến giờ hung thủ vẫn là đang bỡn cợt chúng ta sao?" "Bỡn cợt chúng ta?"
"Cậu nghĩ xem, làm gì có vụ án bắt cóc nào, hôm qua để cho người bị bắt dùng điện thoại của mình để gửi tin nhắn, hôm nay lại một lần nữa để cho người bị bắt dùng số điện thoại lạ gọi điện? Hung thủ ngu như lợn sao?"
"Ừm... đây đúng là rất khả nghi."
"Đối phó với Lý Ái Quốc và Trương Tương Bình, hung thủ trực tiếp gϊếŧ luôn hai người tại hiện trường, nhưng lại mang Lâm Tiêu đi. Mang Lâm Tiêu đi đến nay đã lâu như vậy, cũng không thấy hung thủ liên hệ với bất cứ ai người nhà của Lâm Tiêu, hắn cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu nào, hắn mất bao công sức để bắt cóc một con người, với mục đích gì? Không ai biết rõ cả. Lâm Tiêu bây giờ còn sống hay đã chết, cũng không ai biết được."
"Nhưng... trong điện thoại sáng nay, chẳng phải là
Lâm Tiêu vẫn nói sao?"
"Cuộc điện thoại chỉ kéo dài mấy giây, trong suốt cả cuộc điện thoại, chỉ có mình Lâm Tiêu nói mấy chữ, Vương Tu Bang không nói được câu nào, sao có thể phán đoán ở đầu dây bên kia chính là Lâm Tiêu? Có thể hung thủ ghi âm lời nói của Lâm Tiêu, gọi một cuộc điện thoại, bật ghi âm lên thì sao?"
Trương Nhất Ngang nói: "Vâng, đúng như vậy!" "Huống hồ, từ hôm qua đến hôm nay, chỉ mới một ngày, địa điểm phát ra tín hiệu đã bị dịch chuyển. Nếu như Lâm Tiêu ở đầu bên kia điện thoại, cuộc điện thoại hôm nay là phát đi từ bên đường cái, Lâm Tiêu ở trong xe ô tô, hoặc là ở trong căn nhà sát bên cạnh đường cái, anh ta đã có thể dùng tay gọi được điện thoại, lẽ nào không thể gây ra chút động tĩnh để cầu cứu sao?"
"Đúng vậy." Trương Nhất Ngang suy ngẫm, nói: "Hung thủ làm như vậy, mục đích của hắn chính là muốn chúng ta lãng phí lực lượng cảnh sát, phí công vô ích, cuối cùng không điều tra ra được bất cứ manh mối nào cả."
"Cậu sai rồi." Cao Đông nói, "Hung thủ làm như vậy là có mục đích, có thể là làm lãng phí lực lượng cảnh sát của chúng ta, khiến cho chúng ta điều tra sai phương hướng, nhưng đây chưa chắc đã là mục đích chính của hung thủ. Công tác trinh sát của chúng ta, cho đến giờ vẫn không có được bất cứ sự tiến triển nào có thể tạo nên mối uy hiếp cho hung thủ, sao hắn lại phải mạo hiểm gửi tin nhắn, gọi điện thoại, để gây lại sự quan tâm của chúng ta sao? Theo như phong cách gây án thận trọng và hướng tới độ hoàn mỹ của hung thủ, hắn luôn cố gắng hết sức để hạn chế tối đa manh mối, chứ không phải là để lại nhiều manh mối. Nếu như hắn muốn lãng phí nhân lực cảnh sát để điều tra bừa, thì ngay từ vụ án của Lý Ái Quốc, hắn mở ngăn kéo ở trong xe, lấy súng đi, lúc đó có thể lấy luôn mấy vạn tệ tiền mặt, như vậy thì ngay lúc đầu chúng ta sẽ phán đoán là gϊếŧ người cướp của. Nhưng hắn đã không làm như vậy, hắn để lại tiền, nói thẳng cho chúng ta biết, hắn không vì tiền. Hắn làm như vậy, hoặc là hắn tự suy xét thấy thủ đoạn phạm tội của mình rất cao siêu, cảnh sát không làm gì được hắn; hoặc là hắn không muốn gây thêm việc rườm rà, hắn chỉ muốn mưu sát. Cho nên, hôm qua hắn gửi tin nhắn, hôm nay gọi điện thoại, trước khi công tác trinh sát của cảnh