“Hôm nay hạ trại ở chỗ này đi.
Ngày mai là đã đến địa phận của Túc huyện rồi, ngày mai chư vị phải cẩn thận.” Chu tướng quân dừng ngựa lại nói.Đám người đáp ứng.Sau khi xuống ngựa, Phí tướng quân nói: “Bệ hạ điều động ngườiđiều tra Cửu công chúa mất tích, hẳn là đều đang ở Túc huyện, bây giờ Túc huyệnhẳn là an toàn.
Chỉ có điều Túc huyện ba mặt núi vây quanh, những giặc cướp kiachỉ e là không dễ bắt được.”Một xã hội bình thường không thể có khả năng loạn như vậy.Nhưng hơn hai mươi năm gần đây, Đại Nguyên ngày càng lụn bại, chonên mới có tình trạng bên trong lãnh thổ quốc gia lại có trộm cướp hung hăngngang ngược như vậy.Lúc này mới ra khỏi kinh thành đã có trộm cướp, địa phương khácthì có thể dễ dàng suy ra được.Kể từ hôm nay, ra khỏi kinh thành, đại khái là có thể nhìn thấyhiện trạng bên trong lãnh thổ của Đại Nguyên.Như hôm nay thời tiết mới hơi lạnh, càng đi về phía bắc mới cànglạnh.Liên Sinh bọc trong áo bông hỏi: “Công tử ngài lạnh không?” Tronglều vải dẫu sao cũng lạnh, còn có gió.Tô Nam Thừa lắc đầu, mấy ngày nay ra ngoài hoạt động, thân thể hắntrái lại đã khá hơn nhiều.“Công tử ở đó sao?”Ngoài trướng có người gọi một tiếng.Tô Nam Thừa lên tiếng: “Ở đây.”“Tô công tử có đó thì tốt rồi, Phí tưởng quân mời ngài đến mộtnơi, nói là có người bắt được mấy con thỏ, bọn họ đang ở kia, kêu ngài cũng quađó.”“Được, làm phiền ngươi, ta đi ngay đây.” Tô Nam Thừa đứng dậykhoác lên áo choàng sau đó đi về phía bên kia.Nơi hạ trại là bên cạnh một rừng cây nhỏ, sát bên nguồn nước.Màn trướng của công chúa ở ngay chính giữa, các tướng quân vàngười Tô gia cùng với những quan viên kia ở vòng thứ hai.Binh sĩ ở bên ngoài cùng.Tô Nam Thừa một đường đi theo người lính dẫn đường kia đến trướcmàn trướng của Chu tướng quân.“Đến.” Hồ tướng quân cười ha hả: “Lão Phí nói gọi ngươi, ta thấycũng nên gọi ngươi, ngươi ăn uống không đủ no hay sao mà lại gầy như vậy?”“Hồ tướng quân cười chê rồi, ta khi còn bé thì sinh non, người lạiyếu.
Mấy năm trước còn không cao lắm.
Năm ngoái mới bắt đầu cao lên.
Cho nêncái giãn cái co, liền không có mấy thịt.” Tô Nam Thừa qua sát bên bọn họ ngồixuống.“Vậy cũng quá yếu đuối rồi, những thế gia công tử các ngươi hãy...”Phí tướng quân đá hắn một cước: “Lời tốt đẹp cũng bị ngươi nóithành cái rắm.”Tô Nam Thừa cười khẽ: “Hồ tướng quân nói thô thiển nhưng lại khôngthô thiển.
Như ta đây qua thêm vài chục năm, đọc sách không thành, tập võ cũngkhông, quả là vô dụng.”“Đọc sách ta không thành, tập võ vẫn có thể dạy ngươi đó.”Hồ tướng quân vỗ một phát tới, thiếu chút nữa vỗ cho Tô Nam Thừalún vào trong đất.“Ahh, được...” Sắc mặt của Tô Nam Thừa cũng biến đổi, đau quá.Phí tướng quân buồn cười lôi Hồ tướng quân lại: “Ngươi bây giờluyện võ đã hơi chậm rồi, muốn có thành tựu gì