Hắn viết là: Trâm cài vàng rơi xuống đất, từ thời Triều Dương đế há từng nghe? Phái phi tần đi bình an xã tắc, không biết dụng tướng vào đâu.“Ta không quá tài năng, tình cờ thấy một cuốn sách cũ, không biết là Hà triều đại từng có một bài thơ như thế, trái lại rất hợp với tình hình...” Tô Nam Thừa lắc đầu.“Ha ha, tiểu tử ngươi thật là thú vị.
Sau này quay về, ta nhất định phải uống vài chén với ngươi mới được.” Phí tướng quân nói, lại vỗ trên đầu của hắn mấy phát.Đây là ý tứ thân mật.Tô Nam Thừa cười với hắn: “Vậy vãn bối sẽ rất vinh hạnh mà đến.”Phí tướng quân lại nhìn vài lần mặt đất bị hắn dùng chân vẽ loạn, nói khẽ: “Chúng ta là kẻ làm tướng, tình nguyện đem vận mệnh ra đánh bạc đi.”Hắn ta nhỏ giọng nói, Tô Nam Thừa chỉ xem như là mình không nghe thấy.“Không còn sớm nữa, đều về ngủ đi.
Sáng sớm mai còn phải xuất phát, phải vực dậy tinh thần.” Chu tướng quân cầm thịt trong tay đưa vào miệng ăn nói.Đám người đứng dậy, chắp tay cáo từ.Sau khi Tô Nam Thừa đi, Hồ tướng quân tò mò: “Lão Phí ngươi sao lại nói đến những chuyện kia vậy?”“Không có gì, nhìn đứa nhỏ này thật giống với đồng hương kia của ta.” Phí tướng quân lắc đầu: “Đi.”Sau khi hắn ta đi, Chu tướng quân cười một tiếng: “Đừng hỏi, chẳng mấy khi mà hắn chịu nói, mấy năm nay chịu đựng nhiều rồi.”“Mẹ nó, ai không chịu đựng? Lão Phí cả nhà đều chết dưới tay của Bắc di, còn phải đi đưa dâu đến Bắc di.
Tướng quân ngài...” Hồ tướng quân nói đến một nửa đã dừng lại, lắc đầu rời đi.Bên phía Tô Nam Thừa, Liên Sinh hầu hắn nằm xuống: “Hai đệ đệ của Chu tướng quân đều bị người của Bắc di giết.
Đệ muội của ông ta gặp tai họa, đáng hận về sau trong triều còn lấy chuyện này đến khiến Chu tướng quân ghê tởm.”Tô Nam Thừa gật đầu, nhắm mắt lại.Giang sơn Phó thị này, thật chẳng đáng.Ngày tiếp theo, sau khi đến đại khái bên trong phạm vi Cửu công chúa bị cướp, Chu tướng quân hạ lệnh cho đội ngũ dừng lại.Ông ta dẫn theo Phí tướng quân và mấy tên phó tướng đến xem xét.Bên này quả thật là có người của triều đình phái đến tra án này, bọn họ còn đến sớm hơn so với đoàn của Chu tướng quân.Thế nhưng không có bất cứ đầu mối nào.Nơi này là nơi hoang dã, cũng không gặp phải người đến tra án.
Quan sát một vòng thì quay về.Bên này sát với núi non trùng điệp, đạo tặc khi vào núi rồi sẽ rất khó tìm.Chu tướng quân không nói gì thêm, liền gọi đội ngũ tiếp tục xuất phát.Đại khái là bởi vì ngăn ngừa chuyện giống vậy lại phát sinh lần nữa cho nên ở đoạn đường không quá an toàn này, Chu tướng quân đi vô cùng cẩn thận.Liên tiếp ba ngày sau rốt cục cũng tới Túc huyện có núi non bao quanh.Nhưng mà không thấy chút dấu vết nào của đội ngũ trước đây để lại.“Chỉ sợ đoàn người kia cũng không phải thật sự là bị đánh cho tan tác đi?”