"Đều là lỗi của cô Nạp Lan Ninh Lục!"
"Họ chết đều là do cô! Vậy cô cũng đừng mong sống tốt!"
"Nhân danh thần của tộc người cá ta nguyền rủa cô đời đời đều không thể sống quá hai mươi, trước khi chết phải chịu đủ sự giày vò để bù đắp cho tội lỗi cô tạo ra, Nạp Lan Ninh Lục!"
A...!Đây là đâu...!Âm thanh này thật quen...
Không phải...!Đó là...!Labrad ư...
"Tiểu thư cô mau vào trong đi, rất nhanh thôi bệnh của cô sẽ khỏi hẳn."
Tôi...
Nạp Lan Dương thấy mình bị đẩy đi...!À không, là thân thể của người cậu đang bám vào bị đẩy đi.
Nạp Lan Dương nhanh chóng nhận ra tình trạng của mình.
Nhưng mặc dù bị lôi kéo thì ánh mắt của người gọi là Nạp Lan Ninh Lục này cũng như của cậu vẫn luôn nhìn về phía Labrad...!Không, cậu không chắc đó có phải Labrad không nữa...!Bởi vì Labrad cậu biết...! Không, cũng có lẽ đây chính là Labrad.
Trong lúc đầu óc toàn là hỗn loạn nhanh chóng bị người đưa đi, Nạp Lan Dương đã nghĩ như vậy.
Mà cái người đang ngồi ở kia, vẻ mặt đầy sự mệt mỏi và b3nh hoạn có lẽ là cậu của kiếp trước đi.
Người gọi là Nạp Lan Ninh Lực.
Nạp Lan Dương phát hiện mình vậy mà có thể thoát ra khỏi người cô ấy, lơ lửng trên không trung để quan sát.
Tuy rằng nhìn cậu không giống cô ấy, thế nhưng trong vô hình trung cậu vẫn cảm thấy đây thật sự là mình.
Nếu là cô ấy thì thật sự có thể giải thích được tại sao lần gặp đầu tiên Labrad lại cứ không ngừng hỏi bản thân là nam hay nữ, cũng hiểu được tất cả nguồn cơn cho tất cả.
Thật đúng là số phận trêu người a...
Trong lúc Nạp Lan Dương miên man chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình thì ở bên kia Nạp Lan Ninh Lục đã bắt đầu nói chuyện với người hầu bên cạnh mình.
Cô ấy nói: "Đi đi, tìm cách cứu người đó đi."
Lời này của cô đem hồn Nạp Lan Dương kéo về.
Ánh mắt cậu lập tức tập trung ở trên người của họ.
"Không được đâu tiểu thư!"
"Đi đi!"
"Tiểu thư! Đó là thuốc của cô! Thả hắn đi cô sẽ chết!"
Người hầu kia gấp gáp bác bỏ lời của Nạp Lan Ninh Lục.
Nạp Lan Dương phải mất một lúc mới hiểu được họ đang nói gì.
Chỉ là chưa đợi cậu nghĩ ngợi gì cậu đã lại nghe Nạp Lan Ninh Lục thều thào nhưng kiên định nói: "Đó chỉ là truyền thuyết.
Chẳng ai khẳng định được máu tim của hắn sẽ chữa được bệnh của ta."
"Nhưng chúng ta cũng đã tìm được mỹ nhân ngư rồi!"
Người hầu khóc nói.
Nạp Lan Dương có thể cảm nhận được người hầu kia thật sự quan tâm đ ến Nạp Lan Ninh Lục, tựa như cả gia tộc Nạp Lan đã vì cô mà bất chấp tất cả đi tìm mỹ nhân ngư, thứ sinh vật chỉ có trong truyền thuyết kia.
Nạp Lan Ninh Lục mệt nhọc lắc đầu: "Chúng ta đã làm sai rồi."
"Nhưng tiểu thư..."
"Hắn nói đúng."
Nạp Lan Ninh Lục cười khổ: "Là ta khiến cho cả tộc hắn bị diệt.
Tội nghiệt của ta sâu nặng, ta không thể lại tiếp tục sai."
"Tiểu thư người không sai! Người không hề muốn như vậy! Phu nhân cũng chỉ muốn người sống!"
"Tiểu Lan!"
Nạp Lan Ninh Lục nghiêm khắc quát lên, không cho người hầu gọi là tiểu Lan kia nói nữa.
Hai người lại giằng co trong im lặng.
Mãi một lúc sau Nạp Lan Ninh Lục mới lên tiếng, giọng điệu tràn ngập khẩn cầu.
"Đi đi tiểu Lan.
Thả hắn."
"Tiểu thư..."
"Xem như ta cầu xin ngươi tiểu Lan."
"Tiểu thư!"
Nạp Lan Dương chỉ xem được tới đây đã cảm thấy trời đất quay cuồng.
Lúc tỉnh táo lại cậu thấy mình bám ở trên người tiểu Lan.
Tiểu Lan lúc này đang cúi gầm mặt đi trên môtj đoạn đường tối tăm còn bốc mùi ẩm móc.
Nạp Lan Dương nhận ra nó là một con đường hầm từ chiếc đèn, là nguồn sáng duy nhất tại nơi này trên tay tiểu Lan.
Không biết tiểu Lan đã đi bao lâu trước đó, nhưng cậu chỉ nhìn một chốc đã thấy tiểu Lan đi đến cuối con đường.
Sau đó cậu nhìn thấy tiểu Lan ấn một cái lên bức tường trước mặt, bức tường lập tức bật ra, trở thành một cánh cửa xoay có trục tâm nằm ở giữa.
Tiểu Lan từ một bên cánh cửa bước ra ngoài.
Sau đó cậu lại nhìn thấy...!Labrad.
Nơi tiểu Lan đến là một ngục giam nằm dưới lòng đất của