Nạp Lan Dương thật sự là kinh ngạc.
Cho nên trong lúc nhất thời cậu cũng không có lên tiếng mà chỉ biết tròn mắt nhìn cô.
Sau đó cậu thấy cô ấy cười, rồi hướng cậu nói: Kiếp sau của tôi, đây là tội nghiệt của chúng ta, cho nên cậu đừng trách hắn.
Nạp Lan Dương im lặng.
Cậu vô thức thì thào:
Cô biết sao?
Tôi biết.
Bởi vì cậu là kiếp sau của tôi.
Cậu có thể nhìn thấy quá khứ của tôi, tôi cũng có thể nhìn thấy quá khứ của cậu.
Hắn sẽ không cảm kích cô.
Bởi vì hắn đã giày vò tôi đến chết đi sống lại.
Nạp Lan Ninh Lục lắc đầu, cười khổ: Tôi không cần hắn cảm kích.
Bởi vì nợ tôi thiếu hắn quá nhiều.
Đó không phải lỗi của cô.
Đã từng mơ thấy kiếp trước của mình một lần, Nạp Lan Dương biết Nạp Lan Ninh Lục chỉ là bị động chịu hết tất cả.
Nhưng người đàn ông kia tại sạo lại đổ hết trách nhiệm lên đầu cô Nạp Lan Dương thật ra vẫn có thể hiểu được dù cậu vẫn thấy nó quá bất chấp không nói lý lẽ.
Nhưng họ vì tôi mà chết.
Nạp Lan Dương nhắm mắt lại.
Nhân không chết trên tay người lại vì người mà chết.
Nhân quả dây dưa nói sao cho rõ.
Khi lần nữa mở mắt ra cậu nhìn thấy ánh sáng sinh mệnh của Nạp Lan Ninh Lục chập chờn muốn tắt.
Trước khi nó tắt, cậu nói: Tôi không hận anh ấy.
Đúng vậy, cậu không hận hắn.
Cả trước khi biết những chuyện này, cậu cũng không hề cảm thấy mình là hận người kia.
Có lẽ là do cậu bị Nạp Lan Ninh Lục ảnh hưởng nên chưa từng hận hắn.
Nhưng đau lòng thì vẫn đau lòng.
Cảm ơn cậu.
Khoảng khắc cuối cùng của sinh mệnh ngắn ngủi Nạp Lan Dương nghe cô đáp lại một câu như vậy.
Sau đó cậu cũng chẳng kịp bày tỏ thương cảm đối với Nạp Lan Ninh Lục đã cảm thấy trời đất quay cuồng lần nữa.
Tiếp theo đó là cảm giác toàn thân đau đớn như có người đang cầm dao xẻo từng miếng từng miếng thịt trên người cậu xuống, đến cả hơi thở cũng trở nên khó nhọc.
Cậu mới phát hiện mình đã trở lại hiện thực.
Thì ra căn bệnh mà bao lâu nay cậu phải chịu là vì lời nguyền của người kia ư...!Vậy mà hợp tình hợp lý a...
Nạp Lan Dương gồng mình cắn răng chịu đựng nổi đau, hơn lúc nào hết cậu cảm nhận được sinh mệnh của chính mình đang trôi đi.
Chỉ là ở thời điểm thế này cậu lại không hề cảm thấy sợ.
Ngược lại cậu còn muốn gặp người đàn ông kia.
Ha...!Nạp Lan Dương, ngươi thật là tự làm tự chịu a.
Đến lúc này rồi vẫn nghĩ đến hắn.
Nhưng mà...!Hắn sẽ đến nhìn cậu đúng không? Hắn muốn nhìn thấy cậu chật vật nhất kia mà...!Hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội được nhìn thấy cậu chết đâu đúng không...
Nạp Lan Ninh Lục a...!Đúng là quả báo của ông trời mới để cho cô kiếp này yêu hắn, dùng cái cách tàn nhẫn như vậy để trả nợ cho hắn.
Trong lúc mơ màng bỗng nhiên Nạp Lan Dương cảm giác có một đạo tầm mắt mãnh liệt rơi trên người mình.
Nó khiến cậu mở choàng mắt ra, ở trong mệt mỏi đến không nhấc được tay nhìn về căn nguyên của ánh nhìn.
Sau đó đôi mắt cậu trợn to.
Cậu...!Lại gặp ảo giác ư...
Chứ làm sao cậu có thể nhìn thấy người đàn ông kia đứng trước giường của cậu được.
Phải biết rằng đây là ban đêm, phòng của cậu ở lầu năm.
Cho nên là...!Nếu không phải gặp ảo giác thì là cậu đang mơ nữa sao?
Có lẽ...!Cậu cũng không phải mới lần đầu mơ thấy hắn.
Cậu còn mơ thấy hắn lúc là mỹ nam ngư nữa cơ.
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên Nạp Lan Dương cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Bởi vì cậu cho rằng ở trong mơ, cậu có thể muốn làm gì thì làm, mãnh liệt phát ti3t nội tâm bị giày vo bao lâu nay.
"Labrad..."
"Là anh sao..."
Cậu nghe giọng mình thều thào, giống như không có.
Chắc là mơ thật.
Và trong mơ, Labrad mặt đầy lạnh lùng không khác gì lúc cậu nhìn thấy hắn trong quá khứ của Nạp Lan Ninh Lục.
Còn cả lúc hắn tuyệt tình giẫm nát trái tim cậu khi quyết định dan díu với người khác ở trước mặt cậu nữa.
Hơn lúc nào hết, ý nghĩ muốn bung lụa lại càng thêm mãnh liệt, mạnh mẽ xông ra ngoài.
Dù sao cũng là mơ mà phải không...!Trong mơ bị mình lột tr@n thân phận chắc hắn cũng sẽ để lộ biểu