Chương 33
Editor: Soju
Minh Hoàn vùi mình vào trong vòng tay Lưu Đàn, nàng áp mặt lên ngực Lưu Đàn, bị hắn giữ chặt, không nhìn thấy toàn bộ máu chảy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng bên tai, Minh Hoàn có thể nghe thấy tất cả.
Những âm thanh tàn nhẫn đó lọt vào tai khiến trái tim nàng hơi run rẩy.
Thực ra nàng rất sợ, nếu Lưu Đàn không tới, e rằng Minh Hoàn đã mất mạng rồi. Từ trước đến nay tính tình của nàng chính là thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Nàng biết, một chiếc kéo của mình tuyệt đối không thể gây cho Tiết Thư Lễ bao nhiêu tổn thương, cho nên nàng sẵn sàng tự làm tổn thương chính mình.
Để một người có phẩm hạnh xấu xa độc ác như vậy cưỡng bức, Minh Hoàn thà chết đi còn hơn. Kỳ thật nàng có chút thói quen sạch sẽ, nàng cực kỳ chán ghét nam nhân dùng ánh mắt khác thường đánh giá mình, nàng cũng không thích người khác chạm vào mình.
Thế nhưng Lưu Đàn lại đột nhiên xuất hiện.
Lưu Đàn cảm giác được nữ tử trong lồng ngực đang run rẩy, bả vai Minh Hoàn cũng phát run, thân thể mềm yếu tựa như không xương, gắt gao bám chặt lên người Lưu Đàn.
Trái tim Lưu Đàn khẽ rung động, trường kiếm dính máu trong tay rơi xuống, leng keng một tiếng, trường kiếm chạm đất.
Hắn ngồi trên giường, để cho Minh Hoàn dựa vào vai mình: “Hoàn Hoàn, có phải bị dọa rồi hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Hoàn ôm cổ Lưu Đàn, vùi đầu vào bên cổ hắn, cả người đều đang run rẩy: “Điện hạ……”
Thân thể Lưu Đàn cứng đờ, nước mắt nóng bỏng rơi xuống cần cổ, dọc theo đường nét chảy vào bên trong thấm ướt y phục.
Nước mắt của nàng nhiều như vậy, nóng bỏng như vậy, nóng tới mức trái tim Lưu Đàn cũng phải tan chảy.
Không phải hắn chưa từng nhìn thấy Minh Hoàn rơi lệ, nhưng mà đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm hắn, gương mặt mềm mại xinh đẹp chủ động áp lên cổ hắn, da thịt cọ xát dán chặt lấy nhau.
Mặc dù biết Minh Hoàn sợ hãi, nhưng càng sợ hãi Lưu Đàn lại càng nhịn không được muốn nhiều hơn nữa, chạm vào nàng sâu hơn nữa.
Hắn thật sự rất muốn chiếm hữu Minh Hoàn.
Lưu Đàn cố gắng kìm nén dục vọng, ngay cả nơi vốn nên ngẩng đầu cũng đã nóng bừng, hắn nâng cằm Minh Hoàn, đầu ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên mặt Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn……”
Đôi mắt Minh Hoàn ngập nước, khiến cho hàng mi dài ướt đẫm nước mắt càng thêm đen nhánh mảnh mai, khóe mắt ánh lên màu đỏ nhạt.
Lưu Đàn phủ lên cánh môi nàng.
Đây chỉ là một nụ hôn đơn thuần, thậm chí hắn còn không mút cắn, môi Lưu Đàn khô ráo, nhưng môi Minh Hoàn lại mềm mại, ướt át.
Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Minh Hoàn trở nên trống rỗng, nàng hoàn toàn không ý thức được rốt cuộc Lưu Đàn đang làm gì, nàng mở to hai mắt, nước mắt trong suốt từ bên hốc mắt rơi xuống, dừng lại trên cằm Lưu Đàn.
Nàng không dám cử động, cũng không biết phải làm sao, cứ để Lưu Đàn nhẹ nhàng dán lên.
Lưu Đàn cảm thấy buồn cười, hắn đặt tay lên lưng Minh Hoàn, quả nhiên phát hiện, cả người tiểu cô nương đều cứng lại rồi.
Hắn nghĩ tới việc tiến thêm một bước, nhẹ giọng nói: “Hoàn Hoàn, há miệng.”
Minh Hoàn căn bản không ý thức được hành động đáng giận của Lưu Đàn, nàng thật sự tách môi ra, Lưu Đàn cắn nhẹ lên cánh môi nàng, ngay khi hắn đang định thâm nhập vào sâu hơn nữa, một tiếng thét tê tâm liệt phế (*) truyền đến: “Thư Lễ!”
(*): Đau khổ tột cùng
Chu thị đứng ở cạnh cửa, đau khổ gần như muốn ngất đi.
Mới vừa rồi, thị nữ canh gác ở bên ngoài nghe thấy tiếng đại công tử kêu rên, nhưng bọn họ không dám đi vào, sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy, sau này lại gặp phải rắc rối, vì vậy bọn họ đã lén đi nói cho Chu thị đang lo sợ chờ đợi ở gần đó.
Chu thị không nén được lòng hiếu kỳ, dù sao cũng là nhi tử của mình, nhìn một chút thì có sao, nhi tử do một tay bà nuôi nấng, chăm sóc từ nhỏ đến lớn, tại sao lại không thể xem?
Kết quả Chu thị vừa tiến vào liền nhìn thấy hình ảnh máu me trước mắt.
Nhi tử ngoan của bà, cánh tay bị chặt đứt, cổ họng cũng bị đứt đoạn, máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất, máu me bê bết cả sàn nhà.
Nếu Chu thị còn có tiểu nhi tử, có lẽ bà sẽ không thống khổ tới mức như vậy, nhưng bà chỉ có một hài tử này mà thôi!
Chu thị chạy vọt vào phòng: “Thư Lễ!!!”
Cả người Minh Hoàn khẽ run rẩy, co rúm về phía sau, đưa tay chặn môi Lưu Đàn.
Chuyện tốt của Lưu Đàn bị người chen ngang, tất nhiên trong lòng có phần bực bội.
Minh Hoàn vùi mình trong ngực Lưu Đàn, vốn dĩ nàng không hề nhìn Tiết Thư Lễ, từ khi Lưu Đàn xuất hiện, Minh Hoàn đã được hắn ôm vào trong lòng, cả khuôn mặt chôn vùi trong ngực Lưu Đàn, cho nên, nàng không có cơ hội nhìn thấy khung cảnh máu me trước mắt.
Minh Hoàn cũng không biết Lưu Đàn trực tiếp giết chết Tiết Thư Lễ, nàng chỉ nghĩ Tiết Thư Lễ bị đánh bất tỉnh mà thôi.
Tới khi nghe thấy tiếng thét tê tâm liệt phế của Chu thị, Minh Hoàn mới quay đầu lại nhìn, nàng lập tức bị cảnh tượng máu me trước mắt làm cho kinh hãi.
Cái chết của Tiết Thư Lễ vô cùng thê thảm, tay bị chặt đứt, hạ thân và cổ họng đều bị thương, máu tươi vương vãi đầy đất.
Vừa rồi, Minh Hoàn được Lưu Đàn ôm vào trong lòng, xiêm y của nàng rất sạch sẽ, thậm chí ngay cả đế giày cũng không dính một giọt máu nào.
Chu thị ôm thi thể máu chảy đầm đìa của Tiết Thư Lễ, khi ngẩng đầu lên, trên mặt bà tràn đầy vẻ ngoan độc: “Ngươi, tiểu tiện nhân! Là ngươi hại nhi tử của ta!”
Trước mắt Minh Hoàn toàn là màu đỏ, tay chân lập tức lạnh ngắt, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Nàng thật sự không thể tin được, Lưu Đàn hắn…… hắn thực sự dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để giết chết Tiết Thư Lễ.
Nhưng mà, Lưu Đàn vì cứu mình nên mới làm như vậy, Minh Hoàn sẽ không hận Lưu Đàn, nàng lại càng không nên bởi vậy mà chán ghét Lưu Đàn.
Nhưng —— Minh Hoàn khó có thể ức chế được nỗi sợ hãi trong lòng.
Liệu tới một ngày nào đó, Lưu Đàn có đối xử với nàng như vậy hay không?
Nếu nàng làm sai chuyện gì, nói sai điều gì, Lưu Đàn sẽ một đao giết chết nàng sao?
So sánh với Lưu Đàn, Minh Hoàn chỉ là một nữ tử yếu đuối trói gà không chặt, nếu hắn muốn giết, Minh gia ngay cả năng lực bảo vệ nàng cũng không có.
Trên thế gian này, không ai có thể bảo vệ được nàng.
Đầu ngón tay thon dài của Lưu Đàn cuốn lấy một lọn tóc đen nhánh của Minh Hoàn, hắn lười biếng quét mắt về phía Chu thị, giọng nói lạnh lùng: “Mắng thêm một câu nữa, Cô sẽ cắt đầu lưỡi ngươi.”
Ngày đó ở Khang Vương phủ, tất nhiên Chu thị đã nhìn thấy Lưu Đàn, cũng biết được thân phận của Lưu Đàn.
Nhưng mà nhi tử duy nhất đã chết, Chu thị cũng không thèm quan tâm tới tôn ti trật tự gì cả, bà cay nghiệt mắng chửi: “Các ngươi chính là gian phu dâm phụ!”
Lưu Đàn giận dữ, hắn vốn không phải người có tính tình tốt đẹp, nếu là kiếp trước, hắn biết có người dám mơ ước tính kế nữ nhân của mình như vậy, tất nhiên sẽ không cho phép người nọ chết một cách dễ dàng như thế.
Mặc dù Mục Vương phủ chiêu hiền nạp sĩ, tiếp nhận các anh tài trong thiên hạ, nhưng mà ở trong bóng tối, Lưu Đàn cũng thiết lập nhiều thể chế tàn ác để xử lý những kẻ chống đối mình, các màn tra tấn ở những nơi này đủ để khiến người kiên cường nhất trên thế gian bị tiêu diệt và phát điên.
Đúng là việc nặng một đời, vì muốn lấy lòng Minh Hoàn cho nên hắn mới sử dụng phương thức ôn hòa như vậy.
Minh Hoàn nhìn gương mặt âm trầm của nam nhân đang ôm mình.
Ở trong lòng Minh Hoàn, hầu hết mọi thời điểm Lưu Đàn đều ôn tồn lễ độ, khiến nàng cảm thấy như được tắm mình trong gió xuân.
Nhưng Lưu Đàn của hiện tại, trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm thiếu đi chút ý cười thường ngày, thần sắc tràn đầy vẻ hung ác dữ tợn, như thể một giây tiếp theo hắn có thể xé nát, giết chết người dám bất mãn với hắn.
Minh Hoàn khẽ rùng mình, nàng không ngạc nhiên khi Chu thị chọc giận Lưu Đàn, kết quả sẽ bị hắn bóp chết tươi.
Lưu Đàn đặt Minh Hoàn xuống, trường kiếm vẽ ra một độ cong cực kỳ sắc bén, hắn bước từng bước về phía Chu thị.
Chu thị đột nhiên ý thức được điều gì đó không ổn, cảm giác bi phẫn vừa rồi lập tức hóa thành sợ hãi —— Lưu Đàn quả thực là nam nhân đáng sợ, bà không hề nghi ngờ việc Lưu Đàn sẽ giết mình.
Dưới sự uy hiếp của cái chết, toàn bộ lông tơ trên người Chu thị đều dựng đứng.
Minh Hoàn lại rùng mình thêm lần nữa, nàng duỗi tay túm chặt ống tay áo Lưu Đàn: “Điện hạ……”
Bước chân Lưu Đàn đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn Minh Hoàn: “Bà ta mắng nàng.”
Minh Hoàn cố gắng điều chỉnh sắc mặt cho bớt cứng nhắc: “Điện hạ, thôi bỏ đi.”
Lưu Đàn cảm thấy Minh Hoàn chỗ nào cũng tốt, chỉ là lòng dạ có chút mềm yếu. Chu thị và Tiết Thư Lễ bày kế hại nàng, Lưu Đàn giúp nàng giết chết những người đó, chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao?
Hay là Minh Hoàn nhìn thấy máu, nàng sợ hãi, cảm thấy hắn độc ác tàn nhẫn, muốn rời xa hắn?
Tuy nhiên Lưu Đàn chỉ muốn tốt cho nàng, hắn đang giúp đỡ nàng. Minh Hoàn thông minh như vậy, chắc hẳn có thể hiểu được lòng tốt của hắn.
Lưu Đàn nhìn thẳng vào mắt Minh Hoàn, nàng có một đôi mắt