Chương 34
Editor: Soju
Minh Hoàn khẽ quay đầu đi, hiện tại đầu óc nàng đã tỉnh táo hơn lúc đầu rất nhiều, đối với Lưu Đàn, trong lòng Minh Hoàn vẫn còn sót lại chút cảm giác quái dị và sợ hãi khó tả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Đàn xoay cằm Minh Hoàn lại, ánh mắt hắn dịu dàng, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, so với A Tu La chuẩn bị giết người lúc vừa rồi thì quả thật giống như hai nam nhân hoàn toàn khác nhau.
Minh Hoàn ngước mắt lên, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, tình huống hiện tại thật sự không thích hợp, chờ chúng ta trở về Mục Châu rồi hãy bàn lại được không?”
Ngón tay thô ráp của Lưu Đàn chậm rãi hướng lên trên, hắn xoa cánh môi ướt át của Minh Hoàn, cả người nàng lập tức cứng đờ, không dám động đậy, một đôi mắt trong veo mang theo chút khẩn cầu nhìn Lưu Đàn.
Niềm vui sướng khôn tả theo đầu ngón tay của Lưu Đàn lan tràn ra khắp cơ thể.
Ở trước mặt hắn, Minh Hoàn ngoan ngoãn nghe lời như thế, dường như đã bị hắn chinh phục, cam tâm tình nguyện ngã vào dưới thân hắn.
Ngón tay Lưu Đàn hướng lên trên, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng cọ xát lên da thịt tinh tế mềm mại của Minh Hoàn, thật lâu sau, Minh Hoàn vươn tay nắm lấy tay Lưu Đàn.
Bàn tay nàng thon dài tinh tế, ngón tay trắng nõn tựa gốc hành, phủ lên làn da hơi ngăm của Lưu Đàn, mang lại cảm giác cực kỳ khêu gợi và ái muội tới kỳ lạ.
Điều này khiến cho Lưu Đàn nhớ tới chuyện kiếp trước, hắn luôn mạnh mẽ nắm tay Minh Hoàn, mạnh mẽ ép nàng chạm vào mình, nhưng trước nay nàng chưa bao giờ tình nguyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lưu Đàn nắm ngược lại tay Minh Hoàn, cầm tay nàng áp lên mặt mình: “Trở lại Mục Châu, Cô nhất định phải sớm cưới nàng về nhà.”
Hắn thực sự không thể nhịn được nữa.
Minh Hoàn cảm thấy mình giống như cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, ngay cả cười cũng cười không nổi.
Nàng chỉ nhẹ nhàng rút tay trở lại, ánh mắt trong veo nhìn Lưu Đàn: “Tiểu nữ nghe lời điện hạ.”
Lúc này, Tiết lão phu nhân và cữu cữu của Minh Hoàn là Tiết Hồng và Tiết Hâm đều chạy đến, vừa rồi Lưu Đàn thực sự quá mức dọa người, trong lòng Chu thị còn sợ hãi nên bà không dám tiến vào, chỉ đứng ngoài cửa.
Mặc dù đã nghe Chu thị khóc lóc miêu tả lại tình cảnh máu me ở trong phòng, nhưng khi nhìn thấy thi thể của Tiết Thư Lễ, thần sắc của Tiết Hồng và Tiết lão phu nhân thoáng chốc càng thêm đau đớn khổ sở, Tiết lão phu nhân thiếu chút nữa liền té xỉu.
Thị nữ vội vàng đỡ lấy Tiết lão phu nhân lung lay sắp đổ.
Lưu Đàn liếc mắt nhìn Minh Hoàn một cái, đôi mắt lạnh nhạt của Minh Hoàn rũ xuống, hàng mi dài mảnh phủ một bóng râm nhỏ dưới đáy mắt, nàng không nói một lời.
Người nhà họ Tiết đều quỳ xuống, Tiết Hồng mất con ở tuổi trung niên, trong lòng cực kỳ bi thương, khi ông hành lễ, ngay cả lời nói cũng có vài phần suy yếu run rẩy: “Tiểu nhân tham kiến Mục Vương điện hạ, khuyển tử không có tiền đồ, đắc tội ngài……”
Trong đôi mắt phượng của Lưu Đàn tràn đầy vẻ lạnh lùng, hắn cười như không cười liếc mắt nhìn Tiết Hồng: “Tiết gia các ngươi, quả thật đã dạy ra một nhi tử ngoan, ngay cả vương phi tương lai của Cô mà hắn cũng dám mơ ước.”
Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt hai huynh đệ Tiết Hồng và Tiết Hâm đều trắng bệch như tờ giấy. Bọn họ vốn cho rằng Minh Hoàn chỉ là nghĩa muội của Lưu Đàn, giữa hai người có nảy sinh loại tình cảm khác, tương lai Minh Hoàn sẽ được Lưu Đàn thu vào trong phủ mà thôi
Nhưng khi mấy chữ “vương phi tương lai” vừa phát ra, Tiết Hồng mới biết được Tiết Thư Lễ đã chọc họa lớn cỡ nào.
Mục Vương là bá chủ một phương, hiện tại thế cục đang rung chuyển, tuy rằng chuyện tương lai khó mà nói trước được, nhưng chắc chắn rằng nếu hôm nay Mục Châu tạo phản, ngày mai Mục Vương nhất định sẽ có cơ hội rất lớn ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, Vương phi của Mục Vương cũng chính là Hoàng Hậu tương lai.
Nhà họ Tiết chỉ là một dòng dõi thư hương bình thường, tuy rằng có chút xuất thân, nhưng ở trước mặt Mục Vương phủ, bọn họ còn không được coi là thịt cá nằm trên thớt, nếu Tiết gia có người dám mạo phạm Vương phi của Mục Vương, e rằng sẽ bị diệt môn.
Dù sao Tiết Hồng cũng là gia chủ Tiết gia, sóng gió lớn nhỏ đều đã từng trải qua, một nhi tử khẳng định không thể so sánh được với tương lai của Tiết phủ.
Tiết Hồng quỳ gối xuống đất: “Khuyển tử nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, mới phạm phải sai lầm lớn như vậy, tiểu nhân dạy con không nghiêm, đáng phải chịu trừng phạt.”
Tiết lão phu nhân dùng khăn lau nước mắt, lúc này mới nói: “Hoàn Nhi, con…… mặc dù đại biểu ca của con không đúng, nhưng chung quy vẫn chưa gây tổn thương gì cho con, Hoàn Nhi, con nể tình ngoại tổ mẫu thương con mà……”
“Ngươi cảm thấy, nếu hắn thật sự gây ra tổn thương cho Hoàn Hoàn, liệu hắn có bị giết dễ dàng như vậy hay không? Mà các ngươi có còn mạng sống mà ở đây nói chuyện với Cô hay không?” Lưu Đàn lạnh lùng nhìn về phía Tiết lão phu nhân.
Hắn không có ấn tượng tốt đẹp gì với Tiết lão phu nhân.
Chuyện Chu thị và Tiết Thư Lễ muốn tính kế Minh Hoàn, Tiết lão phu nhân biết rõ ràng và cũng có năng lực ngăn cản, nhưng bởi vì sự ích kỷ của bản thân mà lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt cho qua, điều này khiến cho Lưu Đàn bực bội không thôi.
Tiết lão phu nhân không biết tính khí thật sự của Lưu Đàn, nhưng bà biết, Minh Hoàn là người mềm lòng dễ dàng đả động.
Tiết lão phu nhân nói: “Hoàn Nhi, ngoại tổ mẫu chưa bao giờ làm ra chuyện có lỗi với con……”
“Là ngươi mượn cớ sinh bệnh để Hoàn Hoàn tới chăm sóc ngươi. Tiết lão phu nhân, ngươi chưởng quản Tiết phủ nhiều năm như vậy, ngươi thật sự không hề biết nhất cử nhất động của Chu thị và Tiết Thư Lễ hay sao? Nếu đã biết, nhưng vẫn không ra tay bảo vệ nàng, rốt cuộc trong lòng ngươi đang tính toán điều gì?” Lưu Đàn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiết lão phu nhân, khiến cho lòng người sợ hãi, “Hoàn Hoàn mềm lòng, nhìn không rõ chân tướng, nhưng Cô lại không phải người để ngươi có thể dễ dàng lừa gạt.”
Sắc mặt Tiết lão phu nhân khẽ thay đổi.
Lưu Đàn đứng dậy, hắn ôm lấy Minh Hoàn, đạp lên máu tươi mà bước ra ngoài, góc váy của nàng trắng tinh sạch sẽ, đế giày không dính một hạt bụi.
“Nể mặt Hoàn Hoàn, hôm nay Cô không so đo quá nhiều với các ngươi.” Lưu Đàn lạnh lùng nói.
Tuy nhiên trong lòng lại có một giọng nói tàn nhẫn đang kêu gào, hôm nay không so đo, nhưng có thể ngày mai hắn sẽ tiếp tục so đo.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lưu Đàn phủ đầy sương giá, khi bước ra cửa, hắn bất chợt quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh thấu xương đảo qua đám người Tiết gia: “Các ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Tiết Hồng và Tiết lão phu nhân khẽ rùng mình.
Đợi Lưu Đàn đi rồi, Tiết lão phu nhân mới thảm thiết ôm lấy thi thể Tiết Thư Lễ: “Thư Lễ!”
Tiết Hồng và Tiết Hâm lần lượt đỡ Tiết lão phu nhân: “Lão phu nhân, ngài nén bi thương.”
Hai mắt Tiết lão phu nhân đỏ bừng, tràn đầy tơ máu, bà giơ tay cho Tiết Hồng một cái tát: “Nhìn nữ nhân ngươi cưới làm thê tử, rồi lại nhìn kết cục tôn tử của ta đi! Thư Lễ có ngày hôm nay, tất cả đều do Chu thị ngu xuẩn kia mà ra!”
Vừa rồi Chu thị trốn ở ngoài cửa, biết được Lưu Đàn đi rồi, bà đang định tiến vào xem thi thể của nhi tử, nghe xong lời nói của Tiết lão phu nhân, Chu thị vừa giận vừa sợ: “Lão phu nhân, ngài nói vậy là có ý gì? Ngay từ đầu con đã nói với ngài, là ngài không phản đối, nhận được sự đồng ý của ngài con mới dám để Thư Lễ làm loại chuyện này!”
Tiết Hồng nhìn hai người phụ nhân, Tiết Thư Lễ bị hai người này nuôi lớn, tính tình yếu đuối, cực kỳ dễ bị kích động, hiện giờ bị giết chết cũng chỉ vì tâm tư Chu thị quá mức ác độc.
Ánh mắt cuối cùng của Mục Vương, thật sự khiến trong lòng Tiết Hồng lo