Tối ngày hôm sau Cảnh Vân mới tìm Hoắc Uy Thần nhưng trước khi nàng định gõ cửa đã do dự vì thân phận không tầm thường của Hoắc Uy Thần.
"...người con đang tiếp xúc chính là Thái Tử, việc này con nên cẩn thận ta mong rằng sau vụ án lần này con không còn dính líu đến Thái Tử nữa, xung quanh Thái Tử luôn có nguy hiểm bất ngờ ta không mong con gặp phải chuyện không may..."
Nhớ lại những dòng chữ ấy khiến Cảnh Vân hết sức đau đầu, nàng không nghĩ đến việc Tuần Phủ Đại Nhân lại chính là Thái Tử Tây Quốc, gần vua như gần cọp dù bây giờ Hoắc Uy Thần chưa lên ngôi nhưng xung quanh vẫn đầy rẫy nguy hiểm khi làm bằng hữu, hơn nữa nàng lại quá đặc biệt, nếu hắn biết nàng là nữ nhi có khi cha nàng còn phải gánh danh: "Không biết dạy nữ nhi."
Còn đang suy nghĩ thì có người vỗ vai nàng Cảnh Vân giật mình quay lại hóa ra là Tiểu Thất: "Công tử đến tìm Đại Nhân?" Tiểu Thất lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy....chỉ là thấy bên trong có tiếng nói nghĩ mọi người đang bàn việc nên ta quyết định một lát mới vào." Cảnh Vân nhanh chóng mỉm cười gương mặt quay trở lại như bình thường.
"Cũng là đang nói về vụ án thôi, Đại Nhân sai ta đi tìm công tử nếu công tử đã ở đây thì hãy mau vào." Tiểu Thất đưa tay mời.
Cảnh Vân tĩnh tâm bước vào trong phòng tự dưng nàng cảm thấy áp lực vô cùng không còn giống như những lần trước khi đối diện với ba người trước mặt, nàng tri lễ xong thì không ngồi xuống mà đứng như Tiểu Bát và Tiểu Thất tự động kể lại chuyện ngày hôm nay.
"Ta cho rằng Bố Tử đang ở Ngọa Quốc, ta cũng hỏi được vài người khác đều có đáp án giống nhau Ngọa Quốc từ lâu đã bị cô lập, những người từng đến đó trong khoảng hai năm này đều xảy ra hai trường hợp, một là không quay lại, hai là quay lại nhưng không lành lặn, điều đó có thể nói Ngọa Quốc đã không còn người đứng đầu mà hiện tại do Bố Tử làm vương." Cảnh Vân phân tích.
"Nếu như vậy thì rất rắc rối to Đại Nhân chúng ta phải trở về kinh lập tức bẩm báo với Hoàng Thượng về việc này, nói gì thì nói Ngọa Quốc cũng là một vương quốc nếu Bố Tử tự mình cướp ngôi trở thành người đứng đầu nơi đó thì chuyện này không chỉ đơn giản là giải quyết hải tặc mà có thể trở thành mâu thuẫn giữa hai nước." Tiểu Bát lập tức đề xuất.
"Hôm nay ta có đến gặp Tri Phủ thành Quý Châu biết được Tiết Độ Sứ đã nhiều ngày không đến doanh trại không rõ là mất tích nơi nào." Hoắc Uy Thần nói.
"Nhắc đến thủy quân hôm nay ta có gặp một bà lão nói rằng binh sĩ của thủy quân thực chất chính là hải tặc dù chuyện này nghe có vẻ khó tin nhưng nếu có việc này Quý Châu đang nằm trong vùng nguy hiểm bị nhòm ngó bởi Bố Tử, hắn có thể bất cứ khi nào đưa người từ Ngọa Quốc sang đánh thẳng vào Quý Châu, bên trong lại có nội ứng như vậy rất nhanh thành Quý Châu sẽ bị mất." Cảnh Vân nhớ đến một chuyện khác.
Vừa dứt lời điều này khiến ba người trước mặt sửng sốt không nghĩ chỉ một tên hải tặc lại có kế hoạch lớn như vậy tuy chưa có chứng cứ xác thực chỉ dựa trên lời bá tánh nhưng nếu không có phòng bị thì vẫn sẽ có khả năng xảy ra.
"Chúng ta cần thêm chứng cứ nếu không khó có thể điều động thủy quân từ các vùng khác về." Hoắc Uy Thần nhíu mày.
Đúng vậy chứng cứ là điều khó khăn nhất bây giờ căn phòng rơi vào trầm mặc, không khí lo lắng thể hiện rõ ở trên mỗi khuôn mặt. Đột nhiên Cảnh Vân mở lớn mắt "Đại Nhân chúng ta bây giờ có phải nên quan tâm đến Quý Châu trước, Bố Tử ở Ngọa Quốc làm gì đó là việc của hắn hơn nữa chúng ta cũng không rõ được hành tung của hắn, còn ở Quý Châu đó là địa bàn của chúng ta chỉ cần tìm cách diệt được nội ứng của hắn ở trong thành Quý Châu như vậy dù hắn đúng là có kế hoạch thì có thể tạm thời làm thay đổi kế hoạch đó kéo dài thêm thời gian cho chúng ta, trong thời gian đó chúng ta có thể sắp xếp một đội thủy quân hoàn toàn mới, Tiết Độ Sứ vùng Quý Châu này có quan hệ với Bố Tử đã là mang tội rồi hắn cũng từng khiến bá tánh bức xúc chúng ta có thể để bá tanh viết cáo trạng như vậy đã có thể định tội hắn, chỉ khi có được một đội thủy quân hoàn toàn mới một lòng trung thành thì việc ở thành Quý Châu mới có con đường sống."
"Nhưng vẫn cần một chứng cứ chứng minh mối quan hệ của Tiết Độ Sứ với Bố Tử." Tiểu Bát lên tiếng.
"Nếu hắn thật sự có quan hệ với Bố Tử ta không tin hắn hai người có thể thấu đáo toàn bộ kế hoạch của nhau, phương pháp duy nhất chỉ có thể là gửi thư, nếu như may mắn rất có thể tìm được bức thư chứng minh cả hai có quan hệ." Cảnh Vân nhếch mép nói.
Hoắc Uy Thần nhìn Cảnh Vân thấy được ánh mắt đầy tự tin, hắn đã có quyết định "Tiểu Thất việc này phải giao cho ngươi rồi." Lời ít ý nhiều Tiểu Thất lập tức nhận lệnh rời đi.
"Tiểu Bát ngươi đem chuyện hôm nay viết rõ ra gửi cho Tri Phủ Đại Nhân mong ông ta có thể giúp đỡ hết mức." Tiểu Bát nghe thấy tên mình được điểm nên cũng đã nhanh chóng ra ngoài làm việc.
Trong phòng chỉ còn Cảnh Vân và Hoắc Uy Thần nhìn Cảnh Vân đang định rời đi Hoắc Uy Thần liền lên tiếng: "Vụ án tiến triển rất nhanh công lao lớn là của ngươi."
"Đại Nhân quá lời nếu không phải có thể mọi chuyện đã có nhưng điểm rõ ràng làm sao có thể dễ dàng tin lời của ta cơ chứ." Cảnh Vân mỉm cười đáp: "Đại Nhân việc ở đây có thể coi là đã xong một phần rồi, ta nghĩ phần còn lại ta không thể giúp được Đại Nhân." Cảnh Vân theo đúng lời Mã Đông Thiên không nên tiếp cận quá gần với Hoắc Uy Thần.
Nghe được lời này Hoắc Uy Thần nhíu mày: "Ta lại không nghĩ là sự việc đã ổn thỏa, đây mới là thời điểm căng thẳng nhất ngươi định rút lui?"
"Việc tìm chứng cứ chứng minh tội của Tiết Độ Sứ chắc chắn Tiểu Thất huynh đệ sẽ làm tốt chỉ cần giải quyết xong người này thì ta đã không có đất dụng võ nữa rồi, nên có thể coi việc ta hứa giúp Đại Nhân đã hoành thành rồi." Cảnh Vân đôi mắt không chút do dự mà rất quyết đoán với suy nghĩ sẽ rời đi của bản thân, Hoắc Uy Thần biết khó mà có thể giữ lại người này thêm nữa nhưng bản thân hắn lại có sự luyến tiếc, hắn còn nghĩ vụ án này ít nhất cũng giữ chân "hắn" được nửa tháng nào ngờ chỉ trong vài ngày đã coi như giải quyết xong chuyện còn lại phải trở về kinh mới có thể làm tiếp.
Hoắc Uy Thần thở dài hỏi: "Ngươi định rời đi?"
"Ta tính ngày mai lập tức lên đường, nơi này vì tự mình đi điều tra nên đã đi ngắm đủ rồi muốn đến tiếp tục đến nhưng nơi khác." Cảnh Vân tươi cười đáp.
"Được rồi dù sao thời gian qua cũng cảm ơn ngươi sau này trở lại Kinh Thành nếu có khó khăn có thể tìm ta."
"Không cần, không cần ta thì có thể gặp vấn đề gì cơ chứ, ta rất thông minh không phải Đại Nhân nói vậy sao, ta tin bản thân ta có thể tự mình giải quyết vấn đề, hơn nữa trở lại Kinh Thành...còn là chuyện xa." Cảnh Vân lập tức từ chối nàng sao lại dám cầm miếng ngọc bội ấy chứ.
"Vậy ngươi muốn gì để trả công cho lần này?" Hoắc Uy Thần cũng không ép buộc.
"Ta đương nhiên là không cần gì rồi, ta là tự nguyện giúp đỡ Đại Nhân, nhưng... mong rằng Đại Nhân vẫn luôn như bây giờ chăm lo cho đời sống của bá tánh." Cảnh Vân như muốn dặn dò một vị vua tương lai sau ấy cúi đầu hành lễ.
"Đó là điều đương nhiên." Hoắc Uy Thần lập tức đáp.
"Nếu không còn việc gì nữa thì Đại Nhân nghỉ sớm thôi."