Hai tháng tiếp theo ấy Cảnh Vân đi qua bốn Châu khác, những nơi ấy nàng đều dừng khoảng hai đến ba ngày ngắm cảnh sau ấy lại tiếp tục di chuyển lần này đã xuống dưới phía nam từ nơi này muốn trở lại kinh thành cũng phải gần nửa năm, vì vậy nàng không còn thường xuyên gửi thư trở về nữa.
Hôm nay dừng tại một thôn nhỏ vì trời đã tối không kịp để vào thành, nơi này tuy nói là thôn nhỏ nhưng rất nhộn nhịp có lẽ là cả thôn đều chung một nguồn gốc, ý muốn nói là chung một dân tộc tiếng nói cũng họ cũng hầu hết là từ ngữ địa phương Cảnh Vân nghe thấy rất khó hiểu vậy mà A Kiệt lại biết thứ tiếng này, nhờ vậy mà hai người được ở nhờ nhà trưởng thôn.
"A Kiệt sao ngươi biết ngôn ngữ ở đây?" Cảnh Vân sau khi sắp xếp xong thì ngồi nói chuyện cùng A Kiệt.
"Thuộc hạ từng được cùng lão gia đi tuần tra, nơi ấy cũng dùng thứ tiếng này vì để thuận tiện lão gia đã cho thuộc hạ học nó." A Kiệt giờ đây đã nói nhiều hơn trước có lẽ là vì ảnh hưởng của Cảnh Vân, khi đi đường nàng rất hay nói chuyện đông tây, hết hỏi thứ này lại hỏi thứ kia, đôi khi thì tìm các tám chuyện cho hành trình đỡ nhàm chán.
"Ta nghe câu hiểu câu không cũng may có ngươi nếu không rất khó để có được một chỗ ngủ tối nay." Cảnh Vân bật cười nhìn A Kiệt sau ấy đột nhiên gương mặt hiện lên vài nét suy nghĩ: "A Kiệt đã bao lâu rồi ta không gửi thư về phủ?"
"Cũng đã hơn một tháng rồi ạ." A Kiệt nhớ rất rõ vì quãng đường hắn trở về kinh thành ngày càng xa chính vì thế cuối cùng hắn đã quyết định thuê bảo tiêu đưa thư.
"Vậy ngày mai ngươi trở về kinh đi, lần này ngươi hãy tự mình trở về dù đường về khá xa nhưng cũng đã lâu ta không có nhận thư của phụ thân, ngươi cứ đi bình tĩnh cũng không cần vội vàng, ta sẽ vào thành một thời gian đợi ngươi trở lại, còn nếu ta di chuyển sẽ để lại thư tại thôn này." Cảnh Vân lên kế hoạch.
"Như vậy có hơi nguy hiểm." A Kiệt lo lắng, lo lắng là điều đương nhiên mạng sống của Cảnh Vân là do hắn bảo vệ, giờ hắn mà đi thì nhỡ nàng gặp phải chuyện gì bất trắc có lẽ cả đời này hắn trả cũng không đủ.
"Ta nghĩ ngươi đi theo ta tuy không quá dài nhưng chắc chắn đã nhìn ra ta không hề đơn giản như trước đây đã từng nghe về ta đúng không? Vì vậy không cần quá lo lắng dù sao chúng ta cũng chỉ là khách vãng lai không gây thù chuốc oán với ai, đường đi cũng đều là đường chính đông đúc thổ phỉ không nhiều vì vậy ngươi hãy cứ trở về, đã rất lâu ta không rõ tin tức ở kinh thành, không rõ Mã gia có gặp phải sóng gió nào hay không, hơn nữa thời gian trở về của ta càng ngày càng gần rồi cũng chỉ còn hai ba nơi là ta chưa có đi, nếu có thể ta sẽ tự đi đến đó sau ấy lại quay trở về đợi ngươi ở đây." Cảnh Vân cười đầy tự tin sau ấy có chút trầm tư lời nói chậm rãi như đang có tâm sự gì đó.
Đúng là A Kiệt biết được tiểu thư của hắn không hề giống những gì hắn từng nghe, nàng thông minh thông tuệ, không những vậy còn biết võ công dù không có giỏi đó là theo hắn nhìn nhận, đặc biệt nàng biết diễn kịch rất giỏi dù ở hoàn cảnh nào người ta cũng đều dễ dàng bị nàng thuyết phục.
"Được." A Kiệt đáp ứng dù bản thân lo lắng nhưng cũng hiểu được suy nghĩ của Cảnh Vân nàng lâu không nhận được thư nhà còn lo lắng hơn hắn rất nhiều lần.
Sớm hôm sau A Kiệt rời đi, Cảnh Vân tiếp tục lên đường vào thành, từ thôn nhỏ này đến thành phải đi qua một con đường khá vắng nghe trưởng thôn nhắc nhở Cảnh Vân chỉ đoán được người đó kêu nàng phải cẩn thận, dân bản địa luôn luôn hiểu rõ nơi mình sống nhất vì vậy Cảnh Vân khi đi đường cũng đề cao cảnh giác hơn liên tục nhìn ngó xung quanh tai dựng đứng như "cảnh khuyển" bản thân luôn trong trạng thái phòng bị, thời gian này nàng đang nhờ A Kiệt dạy mình cách dùng kiếm, bản thân nàng giờ cũng mang bên người một thanh kiếm tuy chỉ mới biết sử dụng và chắc chắn là không giỏi như A Kiệt nhưng thân thể đã nhanh nhẹn hơn chắc chắn có thể tẩu thoát nhanh chóng không hề bị động.
Người ta nói "ghét của nào trời trao của ấy" quả thật là nàng đã gặp thổ phỉ chỉ là đám thổ phỉ đó không phải động tới Cảnh Vân mà là một đoàn xe ngựa phía trước tiếng vũ khí va chạm nghe rất chói tai.
Cảnh Vân do dự việc bản thân có nên giúp đỡ hay không, vì dù sao nàng cũng không phải là loại có thể giúp đỡ cho lắm, nhưng bỏ đi thì lòng lại khó chịu, Cảnh Vân quyết định thoi dõi tình hình kỹ càng phát hiện được đám thô phỉ này có lẽ là nhìn trúng xe ngựa có chút sang trọng kia nên khả năng cao là cướp của, số lượng cũng không quá đông nhưng vẫn là nhiều hơn bên này, thế nếu nàng góp mặt có lẽ sẽ cân bằng hai bên, khả năng có thể đuổi được đám thổ phỉ đi.
Nghĩ đến đây nàng đã có quyết định rõ ràng, chính là xuất hiện ra tay cứu giúp, tuy tay nghề cầm kiếm của nàng không tốt nhưng thân thủ nàng là đặc vụ chắc chắn không đến mức thua đám thổ phỉ này.
Thổ phỉ đa phần đều là những người bị cuộc sống tha hóa nên buộc phải lên núi cầm đao cướp bóc, bọn chúng chủ yếu lấy số lượng áp đảo, vì thế thân thủ đều rất kém.
Thêm được Cảnh Vân đám thổ phỉ sợ lại có người đến tiếp viện thì chắc chắn bọn chúng sẽ không có đường lui, hai bên giao đấu chưa được bao lâu thì một tiếng hô "Rút" vang lên làm bọn thổ phỉ chạy toán loạn tứ phía không xác định.
Mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm lúc này Cảnh Vân mới biết chủ nhân của đoàn người này là một phu nhân đúng hơn là lão phu nhân, nhìn bề ngoài y phục đơn bạc nhưng chất liệu để làm ra bộ y phục chỉ cần có kiến thức một chút là biết được đó là lụa cao cấp.
"Cảm ơn vị công tử này đã ra tay cứu giúp." Lão phu nhân tiến lên cảm tạ Cảnh Vân nhưng người theo sau đồng loạt làm theo.
"Lão phu nhân đã khách khí rồi." Cảnh Vân nhanh chóng ngăn cản Lão phu nhân làm lễ gượng cười đáp lại.
"Vẫn là công tử ra tay giúp đỡ ơn này ta sẽ không quên trong thành Bắc Châu ta có một gia trang rộng rãi nhìn có thể đoán được công tử là người nơi khác đến thay vì tìm một khách điếm nào đó công tử có thể đến đó tá túc." Lão phu nhân hiếu khách trực tiếp mời Cảnh Vân trở về gia trang của mình.
"Như vậy không hay cho lắm hơn nữa ta còn phải đợi thêm