Cảnh Vân lựa chọn việc giả nam nhân đương nhiên là để tiện hơn cho việc di chuyển, nữ nhân thời cổ đại đi đường một mình rất nguy hiểm, số tiền nàng bán hết nữ trang đi đủ để nàng có thể chơi đùa trong một năm đúng thời hạn nàng dự tính, nàng không nghĩ rằng hóa ra hộp trang sức nàng cầm đều là đồ quý giá đắt tiền, lúc bán đi Cảnh Vân còn nghĩ không biết đến lúc trở lại nàng có bị đánh gãy chân hay không.
Ở kinh thành vài ngày chuẩn bị xong xuôi Cảnh Vân lập tức lên đường dù chưa biết phải đi đâu nhưng Cảnh Vân cũng không có ý định tìm kiếm trước địa phương phía trước, cứ tùy duyên đi.
Nơi nàng đến đầu tiên là Phủ Châu, hay nói cách hiện đại là một tỉnh nằm ngay sát kinh thành, nơi này phồn thịnh không kém gì kinh thành đường phố đông đúc náo nhiệt, ở đây có con sông Giang hàng đêm đều có thuyền lớn lên đèn, du khách đến có thể thuê một phòng trên thuyền thưởng phong cảnh hai bên bờ sông Giang, Cảnh Vân sao có thể bỏ qua chuyện này cơ chứ, nàng lập tức xuất bạc thuê lấy một gian.
"Quan khách còn muốn gì khác hay không?" Người phục vụ trên thuyền khi hỏi Cảnh Vân ánh mắt nhìn rất có ý tứ.
Cảnh Vân nhíu mày nhìn hắn ta nàng suy nghĩ một chút sau đó bật cười đáp: "Chẳng lẽ ở đây ngoài ngắm cảnh còn thứ khác để ngắm?"
"Quan khách chắc là lần đầu đến đây, nơi này đúng là ngắm cảnh vật nhưng vốn cảnh vật chỉ là phụ mà thôi, đêm trăng thanh gió mát sao có thể thiếu được giai nhân đây." Hắn ta gương mặt thể hiện rất rõ gương mặt gian tà.
"Hóa ra là thế vậy ta cũng nên thử một chút." Nói rồi Cảnh Vân vứt cho hắn một đồng: "Hãy giúp ta chọn một cô nương dịu dàng một chút."
Kẻ này vui vẻ nhận tiền rồi rời đi, Cảnh Vân thấy chơi gái cũng là một cách vui vẻ dù nàng là nữ nhân nhưng nàng cũng yêu cái đẹp mà, hơn nữa nam nữ cùng chung một phòng đâu phải chỉ để làm những chuyện gieo giống.
Điểm giờ Tuất thuyền bắt đầu đi, Cảnh Vân vừa thưởng trăng vừa thưởng trà rất thư thái, lúc này cửa phòng được mở ra: "Quan khách mỹ nhân tới rồi." Kẻ lúc trước dẫn một cô nương y phục có chút không kín đáo, gương mặt trang điểm diễm lệ làm hiện rõ vẻ đẹp mong manh của cô nương ấy, Cảnh Vân lại vứt thêm một đồng bạc cho hắn ta, nhận được tiền hắn ta liền cúi đầu rời đi tiện tay còn khép kín cửa.
Cô nương ấy sau khi được dẫn vào liền cứ đứng một bên không chút động tĩnh Cảnh Vân nhíu mày xoay đầu lại nhìn: "Cô nương có thể đến đây châm trà giúp ta không?"
Cô nương ấy nghe được tiếng Cảnh Vân thì giật mình, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi máy móc tiến gần làm theo như lời Cảnh Vân bảo, chỉ là trà bị rót tràn rơi xuống cả vạt áo Cảnh Vân.
"Ta xin lỗi, ta...ta không cố ý." Cô nương ấy mắt đã phiếm hồng vội vàng lấy tay áo của bản thân lau cho Cảnh Vân.
"Được rồi, được rồi ngồi xuống đi, ta có làm gì cô nương đâu không cần sợ hãi đến vậy chứ?" Cảnh Vân ngăn cản cánh tay của người đó tự mình lấy khăn tay ra lau: "Cô sợ ta đến vậy sao?" Không thấy có tiếng đáp Cảnh Vân lại hỏi.
"Không có." Cô nương lắc lắc cái đầu nhưng biểu hiện lại nói lên tất cả là rất sợ chứ không phải sợ bình thường.
"Ta không có ý định như những gì cô đang nghĩ đâu, chỉ cần có người cùng uống trà mà thôi." Cảnh Vân bật cười đáp làm cô nương đỏ mặt: "Cô nương tên là gì?"
"Tuệ Liên." Tuệ Liên nhỏ giọng đáp.
"Hoa sen, một loài hoa mang nhiều ý nghĩa." Cảnh Vân nhận xét: "Mọc trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn."
"Công tử chắc phải chê cười rồi, tên của ta đúng là hoa sen nhưng công tử thấy ta xuất hiện ở đây thì làm sao có thể không bị vấy bẩn cơ chứ." Tuệ Liên gượng cười đáp ánh mắt phảng phất nỗi buồn.
"Ta cảm thấy cô có vẻ không tự nguyện làm việc này cho lắm, dáng vẻ của cô không giống người..." Cảnh Vân liếc nhìn Tuệ Liên.
"Không tự nguyện thì cũng bị ép buộc mà thôi, hôm nay công tử không động đến ta thì chắc chắn ngày mai cũng sẽ có người động đến." Tuệ Liên thương cảm số phận.
"Vậy tại sao cô lại xuất hiện ở đây?" Cảnh Vân thở dài hỏi.
Do dự một hồi Tuệ Liễn cuối cùng cũng không nhịn được mà bộc bạch: "Nhà của ta có rất đông người ta là đại tỷ của bọn họ, cha nương của ta không thể nuôi nổi ta nữa cũng chẳng thể gả ta đi đâu thế là đã bán ta cho đám người tú bà thế nên ta mới có mặt ở đây."
Cảnh Vân không đáp chỉ gật đầu cảnh đời mỗi người mỗi khác, chuyện bị bán vào thanh lâu, bán làm nô ɭệ ở thời đại phong kiến không phải là chuyện hiếm thấy, Cảnh Vân nghĩ không nên khơi gợi thêm nỗi đau của người khác liền chuyển chủ đề: "Cô nương có biết nơi nào ở Tây Quốc có nhiều núi rừng hay không?"
"Nhiều rừng sao? Có lẽ là Tần Châu nơi ấy được bao phủ bởi núi rừng, đó là cũng là nơi bán các những đồ làm bằng gỗ đẹp nhất Tây Quốc." Tuệ Liên suy nghĩ một chút mới đáp.
"Tần Châu cách nơi này xa không?" Cảnh Vân nung nấu ý định làm giấy trước tiên nhưng nàng cần tìm những nguyên liệu phù hợp.
"Từ nơi này muốn đến Tần Châu cũng phải mất bảy tám ngày đường." Tuệ Liên nhẩm tính.
Cảnh Vân nghe xong liền quyết định ngay mai sẽ xuất phát, sản phẩm giấy này của nàng chắc chắn sẽ làm rung động cả Tây Quốc, nàng không biết người sáng chế ra giấy ở thời đại của nàng là ai, nhưng nàng biết người sáng chế ra giấy ở thời đại này sẽ là nàng, một việc đáng được tự hào.
Hai người đúng là chỉ đơn giản là nói chuyện, đúng lúc này thuyền đi qua một cây cầu thì đột nhiên có tiếng hét lớn: "Cháy rồi, cháy rồi." Đuôi thuyền có ngọn lửa rất lớn đang lan dần về phía trước, khách nhân trên thuyền đều rất sợ hãi, Cảnh Vân mở cửa nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức lo lắng hai bên đều là nước cách xa bờ, bây giờ để mà thoát chỉ còn cách nhảy xuống sông bơi về bờ, còn đang suy nghĩ thì nàng đã nghe được tiếng người khác nhảy xuống nước.
"Chỉ có cách nhảy xuống nước thôi, cô nương biết bơi hay không?" Cảnh Vân quay lại hỏi Tuệ Liên.
"Ta biết." Tuệ Liên vốn là xuất thân nhà nông nên những kỹ năng này nàng ta đều rất rõ.
"Vậy hãy mau đi đi, cũng nhân cơ hội này trốn đi nếu không muốn trở thành kỹ nữ, Tây Quốc rộng lớn như vậy chẳng lẽ không có chỗ cho cô nương dung thân hay sao?" Cảnh Vân vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
"Nhưng giấy bán thân của ta..." Tuệ Liên nghe được lời của Cảnh Vân lập tức động lòng nhưng vẫn có mối lo lắng.
"Nếu may mắn giấy tờ trên thuyền thì nó sẽ sớm cháy sạch thôi, còn đen đủi thì tú bà đã mang nó đi nơi khác, cô nương đành phải thay tên đổi họ sống ẩn dật." Cảnh Vân nhìn Tuệ Liên: "Còn nữa cũng có thể bọn họ sẽ cho là cô chết đuối nói tóm lại cơ hội này đừng bỏ qua, cái này là do cô chọn ta không thể giúp gì nhiều, nhưng hãy là người nắm giữ số phận của bản thân cho dù cô là nữ nhân."
Tuệ Liên nghe đến đây trong lòng đã có quyết định nàng ta nhớ rất rõ đúng là giấy bán thân của bản thân tú bà vẫn đang cầm, ban nãy còn lôi ra cho nàng xem sau ấy đã cất vào một cái hộp có khóa, theo lời Cảnh Vân thì nếu may mắn thứ đó