Cảnh Vân vào trong thành Tần Châu bắt đầu mua chút đồ chuẩn bị cho việc làm giấy của bản thân, sau ấy nàng lại vào rừng tìm vỏ cây tươi, theo nàng nhớ sau khi thì nên sử dụng cây dâu tằm, tùng, bách,... một số nơi có các phương pháp làm bột giấy từ tre nhưng nàng không rõ cách làm, nên nàng dùng cách thông dụng nhất là dùng vỏ cây gỗ. Sau một ngày vất vả lấy được phần sợi của vỏ cây nàng dựng một cái sào lớn rồi phơi khô chúng, sau ấy tiếp tục cho vào nước đun sôi vì ở nơi này không kiếm được vôi sống nên nàng thay thế bằng tro bếp, bước tiếp theo sẽ mang ra làm sạch, băm nhỏ và giã nghiền thành bột, cuối cùng là bước đòi hỏi kỹ năng hơn chính là cho bột giấy lên khung, cần phải trải đều tay một cách khéo léo và kiên trì, sau khi đã trải bột đều thì chỉ cần mang phơi nắng trong quá trình phơi phải có công đoạn mài mịn cuối cùng khi giấy khô là có được giấy viết.
Hơn một tháng miệt mài, thử đi thử lại nhiều lần Cảnh Vân mới có được những tờ giấy đầu tiên: "Thành công rồi, thật sự thành công rồi." Cảnh Vân vui sướng hét lên, nhìn tờ giấy trong tay nàng thật sự rất vui.
"Đúng rồi cần phải tìm lão bá mượn mực." Cảnh Vân nói đến đây liền đi về nhà trước tìm ông lão thợ mộc: "Lão bá ông có mực và bút hay không?"
"Ngươi cần thứ đó làm gì?" Ông lão mấy bữa nay khá là thân thiết với Cảnh Vân nên giờ khi nói chuyện cũng vài phần thoải mái.
"Đương nhiên là để viết rồi." Cảnh Vân vui vẻ đáp.
Ông lão cũng không hỏi nhiều đi vào trong lấy cho Cảnh Vân mượn: "Đây là cái khung mà ngươi nhờ ta làm, mang về luôn đi." Ông lão đưa đồ cho Cảnh Vân: "Rốt cuộc mấy ngày hôm nay người là cái gì mà bận rộn vậy?"
"Bí mật." Cảnh Vân nói xong bật cười chạy về ông lão cũng không trách cũng chẳng tò mò.
Cảnh Vân cắt giấy theo một kích thước nhất định, sau đó mài mực thử viết một bức thư gửi về kinh thành cho cha nương, cũng kể rõ vật dụng mọi người cầm trên tay, sáng sớm hôm sau nàng tìm người nhờ chuyển thư, nhưng còn chưa tìm được thì thấy xuất hiện một cái bóng bí ẩn trước sân nhà: "Ngươi là ai vậy?" Cảnh Vân lên tiếng hỏi.
"Tiểu thư thuộc hạ là người mà lão gia phân phó đi theo bảo vệ tiểu thư, đến hôm nay mới tìm thấy tiểu thư thuộc hạ đáng trách." Người này tự nói ra thân phận.
"Ồ thì ra vậy, đúng lúc lắm ta có việc nhờ ngươi đây, ngươi mang thứ này gửi cho cha của ta, cũng báo với ông ta bình an không cần lo lắng." Cảnh Vân đưa bức thư cho hắn ta.
"Cái này?" Người này nhìn thứ lạ lùng trong tay.
"Thứ này gọi là giấy, ngươi không được để nó ướt như vậy có thể sẽ bị hỏng, cũng không được để dính lửa vì sẽ bị cháy rất nhanh." Cảnh Vân dặn dò.
"Thuộc hạ sẽ đi ngay." A Kiệt không suy nghĩ thêm cúi đầu nhận lệnh.
"Đợi đã, từ sau xuất hiện đừng gọi ta là tiểu thư ngươi cũng thấy đấy làm gì có tiểu thư nào mặc nam trang cơ chứ, hơn nữa ngươi tên là gì?" Cảnh Vân hỏi.
"Thuộc hạ là A Kiệt" A Kiệt vội vàng xưng danh hắn không ngờ rằng vị tiểu thư này sẽ hỏi tên của bản thân.
"Được rồi, từ đây về kinh thành không phải chỉ một ngày là tới ngươi cầm bạc đi, đi đường còn ăn ngủ nghỉ nữa." Cảnh Vân rất hào phóng lập tức đưa ngân lượng cho hắn.
"Cái này không cần." A Kiệt đương nhiên không thể nhận.
"Ngươi giờ đã là thuộc hạ của ta rồi, ta trả lương ngươi đâu có gì là sai, mau đi đi đừng chậm trễ kẻo phụ thân và mẫu thân ở xa lại lo lắng thái quá." Nàng nhét tiền vào tay hắn sau đó tự mình bắt đầu tiếp tục công việc.
Nàng muốn công thức làm giấy này phải thật hoàn thiện như vậy mọi bá tánh đều có thể làm được, cũng sẽ dễ dàng phát triển ngành công nghiệp giấy thủ công, vừa tăng thu nhập cho bánh tánh, vừa giúp lưu văn kiện lịch sử một cách vẹn toàn hơn.
A Kiệt thấy sự quyết đoán của nàng cũng không từ chối nữa nhét bạc vào người rồi nhanh chóng rời đi, thứ nàng giao hắn bảo quản rất cẩn trọng.
Hắn đi bằng ngựa nên việc trở lại kinh thành không mất quá nhiều thời gian, A Kiệt mang phong thư vào cho Mã Đông Thiên: "Lão gia tiểu thư gửi thư cho người."
"Mang lại đây." Mã Đông Thiên đang sử lý công vụ thì vội vã buông xuống đã hai tháng nàng mới có tin tức khiến ông rất mong chờ: "Đây là thứ gì?" Khi nhìn thấy thứ A Kiệt đưa ra Mã Đông Thiên lập tức nhíu mày hỏi.
"Tiểu thư nói nó được gọi là giấy, thứ này được tiểu thư giải thích rõ ràng ở trong thư." A Kiệt bẩm báo lại.
"Giấy?" Mã Đông Thiên nhìn thứ kỳ lạ trên tay liền cảm thấy thú vị, không biết nữ nhi đã tìm ra được thứ gì dùng để đưa tin đây, ông nhanh chóng mở thư ra đọc.
"Phụ thân nữ nhân bình an, hai tháng nay đa phần thời gian con đều dành để nghiên cứu thứ người đang cầm trên tay, nó được gọi là giấy, giấy có thể thay thế hoàn toàn được thẻ tre, da động vật, lụa để viết văn kiện, giá thành thì vô cùng rẻ nguyên liệu để làm ra giấy chính là từ vỏ cây, Tây Quốc vốn nhiều núi rừng việc dùng vỏ cây làm giấy là điều rất khả thi, thẻ tre tuy lưu giữ văn kiện rất tốt nhưng lại không được lâu dài, dễ dàng bị mục hỏng theo thời gian, giấy thì không như vậy nó có thể chịu được thời tiết ẩm nhờ việc làm từ vỏ cây, khi xếp các tờ giấy thành một xếp được gọi là sách việc dính nước cũng không khiến sách dễ bị nhàu nát, con có gửi cho người vài tờ giấy người hay thử dùng nó."
Đọc được những lời trong thư Mã Đông Thiên hết sức kinh ngạc nữ nhân của bản thân lại có thể sáng chế được một thứ thay thế được thư trúc, ông vội vã bảo A Kiệt mài mực, bản thân trải tờ giấy ra, vì giấy được cuộn lại hình ống nên khi mở ra ông cần phải dùng một thứ để đè giấy tránh giấy bị cuộn lại hình dạng ban đầu.
Mực từ bút lông thấm xuống giấy hiện lên những nét chữ tinh tế vì giấy có màu ngà trắng nên những câu chữ trên giấy dễ nhìn dễ đọc.
"Thứ này đúng là được làm từ vỏ cây sao?" Mã Đông Thiên lên tiếng hỏi.
A Kiệt ở bên cạnh không rõ có phải hỏi hắn hay không nhưng vẫn bẩm báo lại: "Trong nhà tiểu thư đang ở quả thật phơi rất nhiều vỏ cây."
"Thật là một thứ thần kỳ, nếu bẩm báo chuyện này lên thánh thượng sẽ tạo nên một tiếng vang lớn cho cả giới học sĩ văn thần trong triều, vừa mịn màng lại rất nhẹ sử dụng bút lông để viết rất dễ dàng."
Mã Đông Thiên rất hào hứng muốn đem thứ này lập tức tuyên bố với cả thiên hạ
Mã Đông Sơn từ ngoài nghe được giọng điệu của phụ thân có vẻ người rất phấn khích liền tiến vào: "Phụ thân! Chuyện gì khiến người cao hứng như vậy?"
"Đông Sơn lại đây hãy nhìn thứ này xem." Mã Đông Thiên vội vã để nhi tử thưởng thức tờ giấy bản thân vừa viết lên.
"Đây là thứ gì ạ?" Mã Đông Sơn khó hiểu hỏi lại.
"Thứ này gọi là giấy, là do Vân Nhi làm ra đó." Mã Đông Thiên tự hào nhắc đến Cảnh Vân.
"Vân Nhi, muội muội gửi tin về sao?" Mã Đông Sơn lập tức hỏi lại.
"Đúng vậy, Vân Nhi báo tin bình an và cũng kể lại khoảng thời gian gần đây đã làm những gì." Nói rồi Mã Đông Thiên liền đưa bức thư cho Mã Đông Sơn xem.
Vừa cầm lấy tờ giấy Mã Đông Sơn có chút bất ngờ, lại đọc được lời Cảnh Vân lập tức minh bạch: "Không ngờ muội ấy thật sự để tâm đến chuyện này."
"Nghĩa là sao?" Mã Đông Thiên nghe vậy lại hỏi.
"Trước đây muội ấy từng hỏi nhi tử có thứ gì có thể thay thế thẻ tre hay không, nhưng lúc ấy nhi tử cũng không nghĩ ra thứ gì cả, có lẽ muội ấy để trong lòng nên quyết định tự bản thân nghiên cứu ra thứ có thể thay thẻ tre có thể đây cũng là lý do muội ấy rời nhà đi." Mã Đông Sơn kể lại chuyện ngày đó.
"Vân Nhi vốn rất thông minh, ta nhớ khi xưa bắt đầu dạy nàng viết chữ đã không ít lần nàng làm gãy thẻ tre có lẽ nàng nhớ nó đến tận bây giờ nên mới tìm thứ có thể thay đổi thẻ tre." Mã Đông Thiên nghe xong bật cười cũng kể lại chuyện quá khứ "Được rồi con hãy tìm mẫu thân đi báo với bà ấy Vân Nhi vẫn bình an, ta muốn viết vài lời cho Vân Nhi." Mã Đông Sơn vâng lời rời đi.
A Kiệt lại phụ trách việc đưa thư, khi hắn đến nơi này thì thấy Cảnh Vân đang phơi rất nhiều giấy ở ngoài sân.
"Tiểu...công tử lão gia gửi thư cho người." A Kiệt nhớ tới lời nhắc