"Cái gì?" Đột nhiên Thẩm Úc níu chặt chăn, "Bị cứu đi lúc nào?"
"Hôm nay." Thương Quân Lẫm hòa hoãn biểu cảm của mình rồi ngồi lên trên giường.
"Hôm nay......" Thẩm Úc trầm ngâm, "Vụ ám sát hôm nay có phải cũng liên quan đến việc Việt Vương bị cứu đi hay không?"
Điều Thẩm Úc nghi ngờ cũng không phải là không có lý, lực lượng có động cơ làm thế không ít, nhưng nếu còn cùng lúc đó để cứu Việt Vương thì cũng không còn dư nhiều.
"Có lẽ vậy, không biết phía Phương Quân có hỏi được gì hay không." Thương Quân Lẫm dém chăn lại cho Thẩm Úc.
"Việc Việt Vương bị nhốt không phải là việc ngày một ngày hai, ngoại trừ nhà họ Hà ra, còn có những người khác có ý định ra tay cứu người sao?" Thẩm Úc rất để ý đến Việt Vương, tuy rằng đời này bởi vì có sự tham gia của y nên mọi chuyện đã phát triển theo hướng rất khác với kiếp trước nhưng không đến giờ khắc cuối cùng, không ai biết câu chuyện xưa kia cuối cùng sẽ phát triển như thế nào.
Thương Quân Lẫm lắc đầu: "Không có, từ sau lần cướp ngục thất bại đó, trẫm đã cho rằng bọn họ đã từ bỏ ý định." Vụ án gian lận khoa cử hạ màn, những viên quan can thiệp vào cũng đã phải nhận trừng phạt, bởi vì thân phận đặc thù của Việt Vương nên Thương Quân Lẫm chỉ có thể giam hắn lại mà không thể đưa hắn ra pháp trường như những viên quan khác.
Sáng ngày hôm sau, Thương Quân Lẫm gọi thừa tướng và các đại thần tới bàn chuyện.
Bọn họ cũng biết một chút chuyện của Việt Vương nên hiện giờ, khi biết hắn đã được cứu đi, trái tim bọn họ trầm xuống.
"Phía Phương đại nhân có hỏi được gì không?" Thừa tướng hỏi.
Đầu tiên là ám sát, sau đó lại là cướp ngục, thời gian quá trùng hợp, không ai nghĩ đây là một chuyện tình cờ.
"Miệng của những người đó rất khó cạy, thần hỏi được ra mục đích của bọn họ là bệ hạ nhưng nhiều hơn nữa thì bọn họ không chịu nói." Phương đại nhân thở dài.
Có thể được sắp xếp làm loại chuyện này thì chắc là tử sĩ, muốn hỏi được chuyện từ miệng của các tử sĩ thì khó càng thêm khó.
"Người hôm qua bắt được ở trong núi thì sao? Có hỏi được gì không?" Thương Quân Lẫm hỏi.
"Người nọ không chịu nổi sự tra tấn, đã để lộ không ít tin tức, hắn đi đến cùng Hứa đại nhân, là người hầu của Hứa phu nhân, hắn được Hứa phu nhân ra lệnh truyền tin tức qua lại với Hán Châu. Mấy ngày trước, Hứa phu nhân sai hắn giao thư cho người tới từ Hán Châu, hôm qua hắn đi nhận tin." Phương Quân một năm một mười kể hết kết quả hỏi được.
"Từ kết quả thần tra được thì hắn và thích khách không có quá nhiều quan hệ."
"Một phu nhân vừa mới đến kinh thành, nhìn thế nào cũng không giống có liên hệ với các thích khách, nhưng....." Thừa tướng ngừng một lúc rồi nói lên sự nghi ngờ của mình, "Khoảng thời gian trước bệ hạ bởi vì chuyện của cô con gái con vợ cả nhà họ Hứa mà đã sai viên quan đi đến Hán Châu, lúc này bà ta lại thư từ qua lại với người ở Hán Châu, là có ý gì?"
"Trên thư viết cái gì?" Thương Quân Lẫm dùng đốt ngón tay gõ một lực vừa đủ vào mặt bàn.
"Người kia không biết nội dung của bức thư, hắn không tìm được người giao thư nên mới đứng bồi hồi ở đó rồi bị cho là nhân vật khả nghi mà bắt đi, thần đã căn cứ vào những gì hắn miêu tả để tìm người giao thư." Phương Quân trả lời.
"Phương khanh* làm việc luôn khiến trẫm thấy rất yên tâm." (Cách gọi người thân cận, yêu mến.)
Lúc Thẩm Úc dậy, Thương Quân Lẫm đã không còn ở đây, Mộ Tịch nghe thấy tiếng động liền tiến vào hầu hạ, sau khi đi ra ngoài, Thẩm Úc phát hiện các cung nhân đang thu dọn đồ đạc.
"Bệ hạ bảo muốn trở về cung trước." Mộ Tịch giải thích.
Trước sau xảy ra gái chuyện lớn nên Thẩm Úc cũng có thể hiểu được.
Các đại thần cũng nhận được tin tức, bắt đầu thu dọn mọi thứ.
"Chuyến săn thu năm ngoái không gặp loại chuyện này, không biết có còn thích khách ẩn nấp trong bóng tối hay không?"
"Bệ hạ đã sai người tìm kiếm, tối hôm qua cũng vượt qua một cách an ổn, hẳn là không có việc gì."
"Hy vọng có thể nhanh chóng xác định để chúng ta sớm ngày trở về."
Không ai muốn ở lại một nơi có khả năng sẽ có thích khách xuất hiện.
Thương Quân Lẫm cho bọn họ ba ngày, nếu vẫn không thu hoạch được gì thì những viên quan phụ trách việc này có thể mang đầu đến gặp hắn.
So sánh với trước kia thì thế này đã rất tốt rồi, An đại nhân phụ trách kiểm tra trước những tai họa ngầm của núi Kỳ Nhạc đành vác cái trán đầy mồ hôi lạnh theo, tự mình dẫn người vào núi để điều tra, không dám chậm trễ dù chỉ một chút.
Bầu không khí trong doanh trại như ngưng đọng lại.
Lúc đầu mấy người bị tìm về không rõ nguyên nhân nhưng sau khi biết đã xảy ra chuyện gì thì toàn thân đều chạy ra mồ hôi lạnh, loại chuyện như án sát đối với Thương Quân Lẫm là chuyện thường ngày nhưng đối với những gia tộc quyền thế còn chưa đủ thâm hậu thì đây vẫn là lần đầu tiên.
Xảy ra chuyện như vậy, việc săn thú không thể tiếp tục, mọi người tụ lại với nhau, vì quá khẩn trương nên chỉ có thể tìm chuyện để giảm bớt cảm xúc.
Mấy phu nhân, tiểu thư có quan hệ tốt với nhau tụ tập lại với nhau để trò chuyện, mấy công tử ăn chơi cũng không có gì làm nên đã dành sự chú ý lên những con mồi.
Mấy ngày trước bọn họ săn được rất nhiều con mồi, đủ để bọn họ ăn được hơn mười ngày, người lớn trong nhà bận lo những chuyện quan trọng, bọn họ lại không giúp được gì nên đành tụ lại thành tốp năm tốp ba, nhóm lửa rồi tự mình nướng thịt ăn.
Mấy ngày nay Thương Quân Lẫm rất bận, thi thoảng Thẩm Úc cũng sẽ bàn chuyện cùng hắn.
Khả năng của Phương Quân rất hơn người, hai ngày sau ông thật sự đã hỏi được một vài chuyện từ trong miệng những người đó.
"Theo những gì những người đó nói thì mục đích của chuyến đi lần này là ám sát, cấp trên ra lệnh cho bọn họ rằng dù không thể thành công thì cũng có thể gây nên một cơn náo loạn lớn, càng loạn càng tốt."
"Còn nói bọn họ được chia làm hai nhóm, một nhóm lên núi hành động, một nhóm khác ở lại kinh thành, cụ thể là làm cái gì thì bọn họ cũng không biết, bọn họ đợi vài ngày, cuối cùng cũng chờ được một cơ hội tốt để ra tay." Là lúc nào, không cần Phương Quân nói mọi người cũng biết.
"Bọn họ không có sự giúp đỡ từ bên trong sao?" Thừa tướng hỏi đúng vấn đề trọng tâm.
"Có," Vẻ mặt của Phương Quân rất nghiêm túc, "Người hỗ trợ bọn họ từ bên trong là một người giả làm người hầu của một vị đại thần nào đó để cùng lên núi, mỗi ngày đều sẽ báo cáo tình hình trên núi cho bọn họ, chủ yếu là hướng đi của bệ hạ và quý quân."
Thương Quân Lẫm thân là đế vương nên mọi hành động của hắn đều bị mọi người chú ý, lúc hắn săn thú cũng không cố ý che giấu nước đi của mình nên muốn nghe ngóng xem hắn đi đâu cũng không khó.
"Tìm ra người nọ, trẫm thật sự muốn biết hắn làm những việc này chủ nhân của hắn có biết hay không." Thương Quân Lẫm lạnh lùng nói.
Bất kể viên quan dẫn người vào có biết chuyện hay không thì đều không thể đứng ngoài cuộc hoàn toàn.
Một canh giờ sau, Thương Quân Lẫm vừa xử lý xong mọi chuyện thì gặp được Thẩm Úc ở bên ngoài.
"Đang làm cái gì vậy?" Thương Quân Lẫm đi qua rồi hỏi.
"Suy nghĩ xem đến cùng người cứu Việt Vương là ai." Thẩm Úc ngoái đầu nhìn lại.
Trong mắt y còn có một chút mờ mịt chưa kịp tan đi.
Thẩm Úc chỉ nói một phần sự thật cho Thương Quân Lẫm, điều y thật sự nghĩ là chuyện của kiếp trước, vào khoảng thời gian này của kiếp trước, y đã đi đến đất phong của Việt Vương, nhưng mà lúc đó chính Việt Vương cũng không ở đó, hơn nữa khoảng thời gian đó y cứ sinh bệnh liên tục nên rất mơ màng, cũng hiểu rất