"Có lẽ ban đầu bọn họ thật sự thật lòng muốn phụ tá Việt Vương nhưng lòng người dễ thay đổi, đối mặt với quyền lợi làm gì cũng dễ như trở bàn tay lâu rồi, ai còn có thể chắc chắn rằng mình không hề có suy nghĩa nào khác?"
"Ý bệ hạ là đối với bọn họ, Việt Vương cũng chỉ là một con rối thôi sao?" Thẩm Úc nhanh chóng hiểu ta điểm này, như vậy thì rất nhiều chuyện trước kia đã được giải thích.
Vì sao khi thấy Việt Vương bị hắt nước bẩn bọn họ lại thờ ơ? Vì sao Việt Vương bị nhốt lâu như vậy mà trước sau gì bọn họ cũng không nóng nảy? Và còn có rất nhiều chỗ không hợp lí khác, tất cả đơn giản là bởi vì thứ bọn họ để ý nhất không phải là Việt Vương.
Bọn họ chỉ cần nhân thời cơ tốt nhất, trả cái giá nhỏ nhất là đã có thể cứu người ra.
Còn việc trong khoảng thời gian đó, Việt Vương đã chịu phải chịu bao nhiêu trắc trở thì không phải là chuyện bọn họ cần quan tâm.
Núi Kỳ Nhạc nằm trong địa phận của kinh thành, hoàng đế bị ám sát, hầu hết lực lượng ở kinh thành sẽ tràn đến nơi đây, vì vậy nên phòng bị sẽ bị sơ hở, tạo cơ hội cho bọn họ cướp ngục.
"Đến cùng thì tiên đế đã để lại cái gì cho Việt Vương đến nay trẫm vẫn chư hoàn toàn điều tra ra, năm đó trẫm đã thẩm vấn những đại thần thân cận với tiên đế, hỏi được một ít, nhưng mà hỏi sâu hơn thì bọn họ cũng không biết."
Người đời đều nói sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi đã giết không ít đại thần kì cựu của triều trước, nếu không phải như thế thì thế lực trong triều cũng không được đổi mới hơn một nửa như vậy, làm một hồi đã hoàn toàn tẩy sạch được nhưng lại rất ít người biết trong số những người đó, có một phần đã không bị xử tử ngay từ đầu.
Bọn họ bị giam giữ một cách âm thầm và bị ép khô chút giá trị cuối cùng.
"Không phải có lời đồn là giai đoạn cuối tiên đế tại vị, ông ta đã rất ngu ngốc và thiếu đạo đức sao?" Thẩm Úc gãi cằm, "Nếu vậy thì cũng không giống lắm đâu."
"Dù giai đoạn cuối ông ta hoang đường như thế nào thì thời trẻ ông ta cũng đã đánh bại rất nhiều đối thủ cạnh tranh để trở thành người chiến thắng, bước lên ngôi vị hoàng đế, mãi mãi không thể coi khinh một người như vậy được."
Giai đoạn cuối vì sao tính cách của tiên đế lại có sự thay đổi lớn như vậy Thương Quân Lẫm không quan tâm, giữa hắn và tiên đế chỉ có mối thù sâu như biển máu chứ không có tình cảm cha con.
Thẩm Úc kéo đề tài trở lại: "Phía Phương đại nhân hỏi được manh mối nào mới chưa?"
Hầu hết những tin tức y biết đều được truyền trực tiếp từ miệng của Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm: "Hứa đại nhân cũng không biết hành vi của người hầu kia, ngay cả chuyện Hứa phu nhân lén đau người liên hệ với phía Hán Châu ông ta cũng không biết, có thể lấy lời khai của thích khách để đối chiếu với chuyện Việt Vương bị cướp đi, hai bên đều cùng đến từ một lực lượng quyền thế."
Thẩm Úc: "Có thể hỏi được từ miệng bọn họ chuyện Việt Vương sẽ được đưa tới nơi nào không?"
Thương Quân Lẫm: "Bọn họ không biết, đám người này bị tách ra làm hai để hành động, có lẽ là vì muốn phòng ngừa tình huống trường hợp hiện tại xảy ra, người đi ám sát hoàn toàn không biết gì về hành động của bên khác."
Thẩm Úc: "Xem ra người phía sau màn cũng biết xác suất ám sát thất bại rất lớn, căn bản không nghĩ đến trường hợp những người ám sát sẽ trở về nguyên vẹn."
Thương Quân Lẫm: "Bất kể bọn họ có thành công hay không thì từ lúc bọn họ nhân nhiệm vụ này thì đã xác định kết quả hi sinh vì nó."
Thẩm Úc rất đồng ý với điểm này, không thành công thì kết quả của việc bị bắt đi là như thế nào cũng không cần nói nữa, lui xuống một vạn bước để nói bọn họ thành công thì bọn họ cũng không có khả năng rút lui an toàn được.
"Người hầu báo tin là do Hứa đại nhân dẫn lên núi, có lẽ bệ hạ có thể tra thử phía Hán Châu." Cho dù Hứa đại nhân hoàn toàn không biết gì về chuyện bên trong nhưng Thẩm Úc vẫn cảm thấy quá trùng hợp.
"Vừa lúc có thể tra thử nhà họ Hứa, nhà mẹ đẻ của Hứa phu nhân ở Hán Châu xem tình hình như thế nào."
Nguyên nhân cũng đã có sẵn, bởi vì cô con gái con vợ cả của nhà họ Hứa mạo phạm hoàng đế và quý quân, không cần lo bị người khác nghi ngờ.
Sau khi trở lại hoàng cung, Thương Quân Lẫm vội vàng xử lý đống công việc đã chồng chất rồi triệu tập các đại thần bàn bạc, còn Thẩm Úc thì trở lại Cung Ngọc Chương.
Cho dù chủ nhân không ở đó thì các cung nhân cũng không dám có chút chậm trễ nào, tất cả mọi sắp xếp ở Cung Ngọc Chương vẫn không khác gì so với lúc Thẩm Úc rời đi.
Mấy ngày không thấy, Thẩm Úc rất nhớ những loại hoa được trồng trong nhà kính, y thu xếp đơn giản rồi dẫn Mộ Tịch đi đến nhà ấm trồng hoa.
Sau chuyện của lần trước thì các cung nhân hầu hạ ở nhà ấm trồng hoa đã bị thay đổi, nhìn thấy Thẩm Úc, các cung nhân cung kính hành lễ.
Nhà ấm trồng hoa được chưa làm mấy gian, có một gian chuyên đặt những loại hoa Thương Quân Lẫm đưa tới, một gian khác được đặt hoa do những người khác đưa tới khi hay tin Thẩm Úc thích hoa, bao gồm cái cây An Vương đưa tới kia.
Thẩm Úc đi qua xem trước rồi tự mình chăm sóc những chậu đó.
Biết y thích hoa cỏ nên các cung nhân chăm sóc rất tận tâm, cây cối được trồng ở trong nhà ấm đều rất khỏe mạnh, nên nở hoa thì cũng nở đủ loại hoa.
Thẩm Úc tưới nước, xới đất cho chúng nó rồi đi qua bên kia.
"Gốc hoa này thế mà vẫn chưa tàn sao?" Nhìn những bông hoa đang nở rộ kia, Thẩm Úc thấy rất ngạc nhiên.
"Đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy loại hoa có mùa hoa nở lâu đến vậy." Mộ Tịch ngạc nhiên cảm thán.
Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Úc nhìn thấy.
Nhà ấm trồng hoa thông gió, gió nhẹ phất quá, cành lá lắc lư, như là đang chào đón người tới.
"Công tử nhìn xem, cây hoa này có phải đang chào đón ngài hay không?" Nói như thế nào đi nữa thì Mộ Tịch cũng vẫn đang là một đứa trẻ chưa lớn lắm, đương nhiên là sẽ thích thiên nhiên hoa cỏ đẹp đẽ.
Thẩm Úc gật gật đầu, gọi cung nhân hầu hạ một bên qua rồi hỏi: "Cây hoa này vẫn chưa từng héo sao?"
"Thưa quý quân, đúng vậy, nó vẫn luôn là cái dạng này."
"Hiện tại các ngươi đã biết rõ chủng loại của nó rồi sao?" Thẩm Úc nhớ Thương Quân Lẫm vẫn luôn sai người điều tra thông tin về cây hoa này.
"Trước đây bọn nô tỳ đã hỏi người được An Vương sai tới, bọn họ chỉ nói là vô tình thấy nó ở trên núi, cụ thể gọi là gì bọn họ cũng không biết." Cung nhân trả lời.
"Sao tấm lòng của An Vương điện hạ lại lớn như vậy, đưa một gốc hoa không rõ lai lịch vào cung?" Mộ Tịch thấy rất không vui với câu trả lời này.
Thẩm Úc cũng thấy điểm này rất kì lạ, phải biết rằng để đưa được đồ vào hoàng cung không hề đơn giản như vẻ ngoài, nếu giữa chừng xảy ra vấn đề gì thì người tặng đồ sẽ phải gánh trách nhiệm.
"Bên kia nói An Vương đã xác định hoa này hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cơ thể người rồi mới sai người đưa tới." Cung nhân nói đáp án mình hỏi được ra.
Muốn xem thử xem một cái cây có gây ảnh hưởng gì tới cơ thể người hay không không phải việc gì khó.
Thẩm Úc nhớ tới tình hình mình thấy khi rơi vào ảo giác, y theo bản năng mà nhìn thoáng qua trung tâm của đóa hoa, nhuỵ hoa non mịn vây quanh nhau, không hề có thứ đồ như trong dự đoán của y.
Thẩm Úc thu hồi ánh mắt trở lại, trong lòng cảm thấy buồn cười, chẳng qua là ảo giác do tác dụng của thuốc gây ảo giác gây ra, sao lại là sự thật được?
Sau khi trở về, Cố thái y tới để xem mạch.
Trong chuyến săn thu này, Cố thái y không thể đi theo vì Ngô thái y còn chưa về kinh, Thái Y Viện vẫn cần có người trông coi.
Xem xong mạch, Cố thái y đưa phương thuốc điều dưỡng đã được thay đổi cho Thẩm Úc: "Thân thể của quý quân tốt hơn trước kia không ít, phương thuốc mới này mỗi ngày người chỉ dùng một lần là được."
Là thuốc thì sẽ có ba phần độc, cho dù là thuốc dùng để điều dưỡng thì sau