Thẩm Úc dùng khuỷu tay đẩy hắn ra: "Bệ hạ vẫn nên có suy nghĩ thực tế hơn đi, loại chuyện này dù có cố gắng hơn cũng không thực hiện được đâu."
Thương Quân Lẫm trở tay để giữ lấy bàn tay y, sau đó lại nắm chặt cổ tay y: "Trẫm biết."
Thẩm Úc thử kéo tay ra nhưng không thể tránh khỏi gông cùm của người đàn ông liền mặc kệ hắn: "Hiện tại phía Bắc Mạc thế nào rồi?"
"Bắc Mạc vẫn luôn không muốn bồi thường, sau khi nghe nói người đến đàm phán lại là Phương Gia Di thì đã có vài vị đại thần lần lượt cáo ốm, vì thế nên lúc lên triều hoàng đế Bắc Mạc đã rất tức giận, nhưng cuối cùng ông ta cũng chọn được vài người ra mặt."
"Vậy có phải những người được chọn kia sẽ có vẻ mặt rất khó coi hay không?"
"Đương nhiên, sau khi mọi chuyện được quyết định thì vào lần lên triều ngày hôm sau bọn họ đã chửi thẳng vào mặt mấy viên quan cáo ốm không chịu ra mặt kia luôn, đến cả hoàng đế Bắc Mạc cũng không thể tránh khỏi."
Thẩm Úc có thể hiểu được suy nghĩ của những người này, quả thật sức chiến đấu của Phương Gia Di quá mạnh, nếu tham gia vào loại chuyện này thì cũng không được gì tốt lành cả, dù sao thì dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể gánh thêm tiếng xấu mà thôi, không những thế mà lại còn phải chịu sự tra tấn từ trong nội tâm, không phải ai cũng có thể chấp nhận được.
Thân làm quan, không phải không có người dám đặt lợi ích của bản thân ra bên ngoài, nhưng là rất ít, mà hiền nhiên mấy viên quan kia của Bắc Mạc đều không thuộc dạng này.
Vì danh sách những người đứng ra đàm phán mà các viên quan Bắc Mạc đã rơi vào tình cảnh đầu rơi máu chảy, chỉ là khác với bình thường, bọn họ không tranh nhau danh sách đi mà lại tranh nhau danh sách không cần đi.
Lúc tin tức truyền đến Túc Bắc, đám Hạ Thừa Vũ, Giang Hoài Thanh và Phương Gia Di đang tụ tập lại một chỗ, nghe thế liền không nhịn được mà bật cười.
"Bắc Mạc dám coi Đại Hoàn chúng ta dễ bắt nạt cơ à, lần này chúng ta phải lột của bọn họ một lớp da mới được."
Bọn họ đều là những viên quan được sai đến Túc Bắc và hầu hết vẫn còn là những người rất trẻ tuổi, trong lòng chất chứa đầy hoài bão, ở Túc Bắc bọn họ có rất nhiều cơ hội để thể hiện khả năng vì vậy đối với những việc có thể khiến người Bắc Mạc khó chịu, bọn họ luôn sẵn sàng làm nó.
"Quả nhiên Phương đại nhân là bậc nữ trung hào kiệt, không thua kém gì đấng mày râu cả. Thật không dám giấu giếm, ban đầu quả thật ta có chút ý kiến với Phương đại nhân, còn thắc mắc vì sao bệ hạ lại phá lệ để nữ tử vào triều làm quan, cho đến hôm nay ta mới biết ngày đó mình đã hạn hẹp đến mức nào, hôm nay xin kính Phương đại nhân chén rượu này." Nói xong, người đó nâng chén rượu lên rồi uống cạn ly.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thật ra ta cũng thế..." Dần dà, có rất nhiều người đứng ra xin lỗi vì những thành kiến của mình.
"Chuyện ta làm có hơi khiến người đời phải khiếp sợ nên ban đầu mọi người không thể tiếp nhận nổi cũng rất bình thường," Phương Gia Di cười rồi uống rượu trong chén, "Có thể làm việc với các vị là niềm vinh hạnh của ta."
"Xin Phương đại nhân đừng nói như vậy, dù tính như thế nào thì đây cũng là niềm vinh hạnh của chúng tôi mới đúng."
Không khí trong bữa tiệc càng ngày càng náo nhiệt hơn, Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ cũng cụng ly với nhau.
Thời gian đàm phán được xác định là vào trước Tết, ý của triều đình Đại Hoàn là tốt nhất là có thể đàm phán xong trước Tết, vừa lúc có thể để cho những người ở Lâm Nguyên được đón một năm mới tốt đẹp.
Ở Lâm Nguyên có khá nhiều người, bọn họ là người Bắc Mạc thuần túy, dạo gần đây trong triều bắt đầu ầm ĩ về chuyện tiếp nhận những người này, có người cho rằng không phải người chung một tộc thì ắt sẽ không chung lòng, không cần để ý đến những người này, đã chiếm được Lâm Nguyên thì đương nhiên những người này cũng đã trở thành nô lệ, nhưng cũng có một bộ phận khác cho rằng nếu đã thuộc về Đại Hoàn ta thì sẽ là con dân của Đại Hoàn ta, không nên quá nghiêm khắc với bọn họ.
Hai bên mỗi người mỗi câu, không ngừng cãi nhau nổi.
Nhưng những chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc dành được Lâm Nguyên từ tay Bắc Mạc.
Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị xong, Phương Gia Di thay áo quan, dẫn theo các viên quan khác đến địa điểm đàm phán với Bắc Mạc.
Đúng như dự định, cuộc đàm phán lần này cũng rất thuận lợi.
Người Bắc Mạc quả thật muốn làm mấy trò vặt nhưng có Túc Bắc quân đứng ở một bên như hổ rình mồi, chỉ cần có hành động nào kì lạ là bọn họ sẽ ra tay ngay nên trên bàn đàm phán, có thể nói là Phương Gia Di như cá gặp nước, đánh dối phương lùi lại liên tục.
Sau khi cuộc đàm phán kết thúc thì các viên quan của Đại Hoàn tràn đầy niềm vui, trên mặt của Phương Gia Di vẫn còn biểu hiện ý chưa thỏa mãn lắm, còn phía Bắc Mạc thì mặt ai cũng xám như tro, tràn đầy uể oải.
Ngay tại lúc đó, Phương Gia Di bảo đối phương ký hiệp định từ nay trở đi dải thảo nguyên Lâm Nguyên này sẽ thuộc về Đại Hoàn!
Giang Hoài Thanh theo Túc Bắc quân đến Lâm Nguyên, trước lúc triều đình bổ nhiệm viên quan chính thức đến đây thì tạm thời vùng đất này sẽ được các viên quan Túc Bắc thay mặt quản lý.
Trong số những người Bắc Mạc vốn sống ở Lâm Nguyên thì những người có khả năng đã rời đi trước, chỉ còn lại dân du mục bình thường hoặc là những nô lệ đã bị vứt bỏ.
Trong số những nô lệ này cũng có một số người là người Đại Hoàn, sau khi Giang Hoài Thanh dẫn người qua, việc đâu tiên y làm đó là tìm ra người Đại Hoàn ở trong số đó rồi điều tra rõ thân phận, nếu muốn thì sẽ được đưa trở về Đại Hoàn.
Nếu không muốn về thì có thể tiếp tục ở lại làm việc ở Lâm Nguyên.
Thương Quân Lẫm không hề giấu giếm mục đích của mình, sắp tới Lâm Nguyên sẽ trở thành trang trại nuôi ngựa của riêng Đại Hoàn, sau khi đám Giang Hoài Thanh đi đến đó thì cần phải xử lý hết những nguy cơ tiềm ẩn có thể xảy ra ở Lâm Nguyên.
"Chúc mừng bệ hạ đã được thỏa lòng mong ước." Thẩm Úc buông tấu chương gửi từ Túc Bắc về xuống, nâng tay chống lên bàn.
"Sau này còn rất nhiều vấn đề cần phải xử lý, Giang Hoài Thanh là một người cẩn thận, có rất nhiều vấn đề của Lâm Nguyên đã được y cân nhắc." Thương Quân Lẫm vừa phê duyệt tấu chương vừa nói.
"Bệ hạ tính xử lý những người Bắc Mạc còn ở lại Lâm Nguyên thế nào đây?" Thẩm Úc hỏi.
"Trước tiên cứ quan sát một khoảng thời gian đã, nếu bọn họ không hai lòng thì trẫm sẽ không cản trở việc bọn họ sinh sống ở Lâm Nguyên."
"Lâm Nguyên và Túc Bắc khá gần nhau." Thẩm Úc rũ mắt trầm tư, "Có phải giữa hai bên đã từng có trường hợp cưới nhau hay không?"
"Có đó, sao A Úc lại hỏi về chuyện này?"
"Các vị đại nhân không ngừng tranh chấp về vấn đề để những người này ở lại là vì lo lắng những vấn đề có thể xảy ra, suy cho cùng không phải là bởi vì thân phận của những người này là người Bắc Mạc hay sao?"
Muốn thuyết phục dân chúng, nếu cứ chọn việc hành hạ là không thể, thứ cần làm là phá vỡ ngăn cách trong lòng bọn họ, cần phải trói bọn họ lên chiếc thuyền này, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, chỉ có sự nhất trí về mặt lợi ích mới hoàn toàn ngăn cản được những tình huống kia xảy ra.
Thẩm Úc dần nói ra suy nghĩ của bản thân: "Bệ hạ có thể khuyến khích bọn họ kết hôn với người Đại Hoàn, để cho bọn họ có thói quen sử dụng ngôn ngữ của Đại Hoàn, sai những người thầy đến dạy học cho con cái của bọn họ, lúc nhóm người này già đi và những người trẻ tuổi từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục của Đại Hoàn lớn lên thì bọn họ có còn thừa nhận mình là người Bắc Mạc hay không đây?"
1
Thương Quân Lẫm suy nghĩ theo lời của Thẩm Úc: "Sau mấy đời, bọn