Nếu Thẩm Úc nhớ không nhầm thì phủ Trấn Bắc Hầu chỉ có mình y với Thẩm Thanh Nhiên mới đúng, hay là vì đời này Thẩm Thanh Nhiên đã mất đi giá trị lợi dụng nên Trấn Bắc Hầu lại kiếm thêm một đứa nữa?
Theo tính cách của Trấn Bắc Hầu thì chuyện này cũng không phải là không thể.
Nhưng nếu phủ Trấn Bắc Hầu đột nhiên lại có thêm một người thừa kế thì Mộ Tịch cũng đâu đến nỗi không nói cho y đâu.
"Không có," Thương Quân Lẫm vuốt ve mặt Thẩm Úc, "Người Trấn Bắc Hầu muốn lập làm thế tử chính là A Úc."
"Ta?" Thẩm Úc lại càng ngạc nhiên hơn, "Ta đã vào cung luôn rồi, ông ta lập ta làm thế tử làm gì? Chắc sẽ không nghĩ rằng ta đã vào cung rồi vẫn còn có thể trở về kế thừa phủ Trấn Bắc Hầu đâu đúng không?"
Đừng nói tới chuyện thân phận hiện tại của y không thể kế thừa, cho dù là có thể thì Thẩm Úc cũng chả cần, trước kia y muốn vị trí này chỉ đơn giản là vì đây vốn là vị trí mà y xứng đáng có được, so với việc bị người khác chiếm mất thì thà tự dành về tay của mình còn hơn.
"Ông ta nói em là đứa con vợ cả duy nhất trong Hầu phủ, về tình hay về lý thì vị trí này cũng nên là của em." Không chỉ Thương Quân Lẫm mà lúc Trấn Bắc Hầu nói ra những lời này ở trên triều, vẻ mặt của các đại thần cũng rất hoang mang, bọn họ thật sự không hiểu vì sao Trấn Bắc Hầu đột nhiên lại muốn như thế.
Nếu thật sự là muốn lập con vợ cả làm người thừa kế thì sao mười mấy năm trước khi người ta vào cung lại không hề nhắc đến? Lại cố tình đề ra sau khi con mình đã được hoàng đế yêu chiều rồi chứ, có rất nhiều người đã nhìn Trấn Bắc Hầu bằng ánh mắt khác thường.
Trấn Bắc Hầu không cảm nhận được sao? Sao ông ta lại không cảm nhận được những ánh nhìn không thèm che giấu kia? Ngay cả Thương Quân Lẫm cũng nhìn ông ta, ánh mắt còn như muốn chọc thủng.
"Trấn Bắc Hầu nhắc đến vào lúc này là đang nói đùa với trẫm sao?"
Ai cũng có thể cảm nhận được rằng Thương Quân Lẫm dù đang dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng đã tức giận rồi.
Trấn Bắc Hầu vội vàng quỳ xuống: "Thần không dám, chỉ là vị trí này vốn nên là của nó, trước đây là do thần quá ngu ngốc nên mới đi yêu chiều thiếp đến nỗi bỏ con, đã lỡ ngó lơ Tiểu Úc rất nhiều, thần nghĩ bây giờ thần vẫn còn cơ hội để bù đắp lại những sai lầm của quá khứ."
Thương Quân Lẫm đứng ở trên cao mà nhìn xuống phía ông ta, không nói đồng ý hay từ chối, Trấn Bắc Hầu còn đang muốn nói gì đó thì Thương Quân Lẫm đã ngắt lời ông ta: "Hiện giờ A Úc là quý quân của trẫm, với em ấy thì phủ Trấn Bắc Hầu cũng chỉ còn là một nơi từng ở, trẫm không quan tâm vì sao ông lại đột nhiên có suy nghĩ này, là thật lòng hay đang giả vờ, sau này đừng nhắc tới chuyện này nữa."
Thế mà lại từ chối thẳng thừng luôn?!
Các triều thần lại càng khó hiểu trước những chuyện đang xảy ra hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi hạ triều, các đại thần khá thân thiết với nhau lại bắt đầu tụ tập lại, không nhịn được mà nói đến chuyện xảy ra lúc lên triều.
"Trấn Bắc Hầu đang nghĩ gì vậy? Lúc này mà lại bảo muốn lập thế tử."
"Nếu ông ta thật sự muốn lập con vợ cả thì đã lập từ lâu rồi, ban đầu ông ta muốn nhường quyền thừa kế cho cái tên lúc nào cũng hướng về người ngoài kia cơ, chẳng lẽ bây giờ hối hận rồi sao?"
"Hiện tại hối hận thì còn có ích gì chứ? Người cũng đã bị ông ta đưa vào cung rồi, hiện tại đòi bệ hạ thả người về thì lại càng không thể, đừng nói đến chuyện hiện giờ quý quân được yêu chiều, cho dù là một hậu phi không được yêu thương thì cũng không thể làm ra loại chuyện đó."
"Đúng vậy, dựa vào mức độ yêu chiều mà bệ hạ dành cho quý quân thì một vị trí thế tử mà thôi, khả năng cao là quý quân sẽ không thèm để ý đến, nếu thật sự để ý đến nó thì lúc trước ngài ấy cũng đã không vào cung.
Không ai hiểu gì sao Trấn Bắc Hầu đột nhiên lại muốn làm vậy, ngay cả những viên quan ngày thường có quan hệ tốt với Trấn Bắc Hầu cũng không hiểu vì sao.
"Trẫm đã từ chối ông ta, sau này A Úc chỉ có thể bị cột chặt lại với trẫm." Thương Quân Lẫm kéo Thẩm Úc ngồi lên trường kỷ.
"Dù bệ hạ có đồng ý thì ta cũng sẽ không thể đồng ý được, từ khoảnh khắc ta bước vào cung thì đã không còn bất cứ quan hệ nào với phủ Trấn Bắc Hầu."
Chẳng qua Thẩm Úc cũng rất tò mò vì sao Trấn Bắc Hầu lại phải làm như vậy.
"Gần đây phủ Trấn Bắc Hầu xảy ra chuyện gì sao?" Ngoại trừ khả năng này ra thì Thẩm Úc không còn nghĩ ra điều gì có thể làm nguyên nhân.
"Không có, ngoại trừ một vài chuyện lặt vặt ra thì mọi thứ ở phủ Trấn Bắc Hầu vẫn diễn ra như thường."
Thương Quân Lẫm sẽ không lừa y mấy chuyện thế này, Thẩm Úc đừng phải loại trừ khả năng này.
Nếu phủ Trấn Bắc Hầu không xảy ra chuyện gì thì vì sao Trấn Bắc Hầu lại bảo muốn xin cho y lên làm thế tử?
Thật ra có một chuyện Trấn Bắc Hầu không hề nói sai, vị trí thế tử này quả thật vốn là của Thẩm Úc, nếu không phải do Trấn Bắc Hầu quá yêu chiều mẹ con Thẩm Thanh Nhiên nên mãi không chịu giao chức vị thế tử cho y thì y đã sớm là một thế tử đúng nghĩa của phủ Trấn Bắc Hầu.
Vài ngày sau, từ phủ Trấn Bắc Hầu truyền đến tin tức Trấn Bắc Hầu đã bắt đầu chọn vợ cho Thẩm Thanh Nhiên.
Thẩm Thanh Nhiên và Thẩm Úc cũng không cách biệt nhau quá nhiều, quả thật là đã đến tuổi nên chọn vợ rồi, đầu tiên là xin cho Thẩm Úc làm thế tử, sau đó lại tìm vợ cho Thẩm Thanh Nhiên, giữa hai chuyện này có liên quan gì đến nhau hay không?
"Trấn Bắc Hầu chọn nhà nào xem mắt cho Thẩm Thanh Nhiên vậy?" Thẩm Úc vuốt ve miệng ly rồi hỏi.
"Là cô con gái thuộc chi thứ của nhà họ Đoạn," Thương Quân Lẫm nói những tin tức mà Ẩn Long Vệ tìm hiểu được cho y, "Còn có con gái nhà họ Dịch, họ Trần nữa."
Không còn ngoại lệ, tất cả đều là những cô gái có xuất thân từ các gia đình quyền thế, chỉ sợ thứ khiến Trấn Bắc Hầu chọn những cô gái đo không phải là chính họ mà những lực lượng đứng ở phía sau lưng họ.
Liên hôn.
Loại chuyện này khá thường thấy ở trong các gia tộc quyền thế, Trấn Bắc Hầu chọn con đường liên hôn thì Thẩm Úc cũng không thấy có gì kì lạ, nhưng đối tượng liên hôn lại là Thẩm Thanh Nhiên...
"Bọn họ tình nguyện gả con gái của mình cho Thẩm Thanh Nhiên sao?"
"Tuy hắn ta chỉ là con vợ lẽ nhưng lại là người duy nhất có khả năng thừa kế hầu phủ, hơn nữa hắn ta lại còn có huynh trưởng là em nữa, bọn họ đống ý cũng rất bình thường.
Thương Quân Lẫm nói không sai, không phải ai cũng biết ân oán giữa Thẩm Úc và phủ Trấn Bắc Hầu, người ngoài nhìn vào thì chỉ thấy tuy rằng Thẩm Úc và phủ Trấn Bắc Hầu không tính là quá thân thiết nhưng cũng không đến nỗi ngươi chết ta sống, bất kể là trong đó đã xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không thể thay đổi được sự thật y là con vợ cả của phủ Trấn Bắc Hầu.
Người biết ân oán giữa y và Thẩm Thanh Nhiên lại càng ít hơn, trước lúc vào cung Thẩm Úc luôn ru rú ở trong nhà, cảm giác tồn tại thật sự rất thấp, Thẩm Thanh Nhiên cũng sẽ không ngu ngốc đến nỗi chạy đi khắp nơi để kể mình đã ức hiếp huynh trưởng ruột thị của mình như thế nào.
Phủ Trấn Bắc Hầu.
Sau nhiều ngày, cuối cùng Trấn Bắc Hầu lại một lần nữa bước vào sân viện của Thẩm Thanh Nhiên, bị nhốt một khoảng thời gian nên Thẩm Thanh Nhiên đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hai tháng trước Trấn Bắc Hầu đã mở lệnh cấm túc hắn ta nhưng cũng chỉ có thể hoạt động thoải mái ở trong phủ chứ không thể ra khỏi phủ.
Thẩm Thanh Nhiên cũng hiểu người cha như Trấn Bắc Hầu thì không thể nhắc đến tình cũ, nếu ai có tác dụng với ông ta thì ông ta sẽ tìm mọi cách để đối xử tốt với người đó, còn nếu đã vô dụng thì sẽ bị ông ta đá đi không hề vương vấn.
"Sao cha lại tới đây?" Sau khi gặp phải quả nhiều trắc trở thì Thẩm Thanh Nhiên đã biết cách ngụy trang.
"Ngươi cũng tới tuổi cưới vợ rồi, bản hầu đã chọn thay cho ngươi vài người, tự ngươi xem đi." Trấn Bắc Hầu phất tay, gã sai vặt đi theo phía sau ông ta lập tức đặt danh sách lên bàn.
Thẩm Thanh Nhiên suýt chút nữa đã không duy trì được biểu cảm ở trên mặt: "Cha tới đây là vì việc này hay sao?"
"Huynh trưởng của ngươi đã vào cung một năm rồi, người cũng nên thành thân đi, sau khi thành thân thì nhanh chóng sinh con đẻ cái cho hầu phủ." Mục đích của Trấn Bắc Hầu đã được thể hiện rõ tỉnh lời nói.
Gương mặt Thẩm Thanh Nhiên lộ vẻ kì dị: "Cha biết con chỉ thích đàn ông thôi cơ mà."
Trấn