Thẩm Úc không chút nào để ý việc mình đã làm Việt Vương có một bóng ma tâm lý lớn. Tâm tình rất tốt mà trở về phủ, ở trên đường về gặp được Thẩm Thanh Nhiên cũng không thể phá hư tâm trạng của hắn.
Sau khi đem sự việc Như phu nhân giao cho Trấn Bắc Hầu xử lý sau.Thẩm Úc cũng không rảnh rỗi, sai người âm thầm cấp cho Trấn Bắc Hầu không ít chứng cứ.
Thẩm Úc biết, có Trấn Bắc Hầu che chở, chỉ dựa vào chuyện này hoàn toàn không thể làm Như phu nhân rớt đài. Thế nhưng không sao hết , dù sao mục đích của hắn vốn dĩ cũng không nằm ở đây.
Thẩm Úc mỗi ngày ăn ngon uống tốt.Chỉ sau mấy ngày khí sắc so mới lúc vừa tỉnh lại tốt hơn không ít. Trấn Bắc Hầu mang đến cho hắn một đám hạ nhân để hầu hạ trong sân.Không bao lâu lại đưa tới một đám người mới.Ngay sau đó, lại đưa đến một đống đồ đạc cùng quần áo tốt nhất.Những đồ đạc cuồn cuộn không ngưng nghỉ được đưa vào sân.Mặc kệ là thứ gì Thẩm Úc đều nhận hết.
Trấn Bắc Hầu đã lệnh cho hạ nhân hầu hạ hắn thật tốt.Hầu hạ đến tận tâm tận lực, có chút giống với hầu hạ đích tử.
Ngày tiến cung càng ngày càng gần. Trong cung phái người tới hầu hạ, Thẩm Úc dần dần tiếp nhận sự hầu hạ của cung nhân.Những người này chỉ yên lặng làm việc, chưa bao giờ khoa tay múa chân với Thẩm Úc.Thẩm Úc mừng rỡ lại vờ như bị Trấn Bắc Hầu xa lánh liền ngầm đồng ý bọn họ lưu tại trong viện.
Không thể không nói, những người này so với hạ nhân hầu phủ dùng tốt hơn nhiều. Đặc biệt là mỗi lần nhìn đám người Trấn Bắc Hầu ăn mệt, càng làm cho Thẩm Úc thư thái.
Việt Vương chưa từ bỏ ý định của mình.Nên sai người lặng lẽ giao cho hắn mấy phong thư.Thẩm Úc xem cũng chưa xem, trực tiếp ném vào chậu than.
Ánh lửa sáng ngời,dường như những gông xiềng trói buộc hắn đã bị thiêu rụi .Đáy mắt phản lên màu cam ấm áp. Ý vị không rõ mà nhếch miệng.
"Công tử......"Gã sai vặt đẩy cửa tiến vào.Nhìn thấy thân ảnh đang ngồi bên chậu than.Không hiểu sao đáy lòng lại phát lạnh.
Thẩm Úc liếc mắt: "Chuyện gì?"
"Hầu gia mời công tử đến sảnh chính." Gã sai vặt cúi đầu, không dám nhìn thẳng người thanh niên.
Gã sai vặt là người được Trấn Bắc Hầu chuyên môn chọn lựa đưa đến cạnh Thẩm Úc.Trước khi tới đã được Trấn Bắc Hầu phân phó, nhất định phải hảo hảo chiếu cố công tử, không thể có chút sai sót nào.Sau này mới phát hiện, vị này vẫn luôn ở trong phủ ,không có quá nhiều giá trị tồn tại.Cùng người trong tưởng tượng thực không giống nhau.
"Đi thôi." Thẩm Úc vỗ vỗ tay đứng lên.Sảnh chính không nhiều người lắm, Thẩm Úc tiến vào sau, Trấn Bắc Hầu phất tay làm cho hầu hết hạ nhân lui ra.Chỉ lưu lại những người Trấn Bắc Hầu tin tưởng.
Thẩm Úc ngước mắt nhìn lướt qua, thấy được đứng ở ngay sau Trấn Bắc Hầu là sắc mặt khó coi của Như phu nhân cùng vẻ mặt không rõ nguyên do của Thẩm Thanh Nhiên.
"Phụ thân tìm con tới,đã điều tra ra kết quả sao?" Dưới ba ánh mắt đó, Thẩm Úc không nhanh không chậm mở miệng.
"Xem là như thế đi ." Trấn Bắc Hầu gật đầu.Hắn đã tra ra chân tướng, kéo dài tới hiện tại chỉ là suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này như thế nào.Như phu nhân là nữ nhân ông âu yếm , Thẩm Thanh Nhiên cũng là đứa con hắn kỳ vọng , hắn không hy vọng hai người này lưu lại vết nhơ.
"Hôm nay tìm ngươi tới, là muốn cho Như phu nhân cùng ngươi nói lời xin lỗi, ngươi muốn bồi thường cái gì ......"
Thẩm Úc nhướng mày: "Phụ thân là muốn cho ta đem việc này chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có?"
"Như phu nhân nàng không phải cố ý," Trấn Bắc Hầu thở dài, "Nàng cũng là bị người mê hoặc, hạ nhân mê hoặc nàng Bản Hầu sẽ giao cho con,tuỳ con xử trí. Dù sao Nàng cũng không gây ra việc gì quá lớn lần này liền bỏ qua đi. Ngươi sắp phải vào cung, lúc này trong phủ cũng không nên truyền ra tin tức xấu."
"Thiếp thân biết sai rồi, là thiếp thân nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, thiếu chút nữa hại đại công tử, thiếp thân nguyện ngày ngày vì đại công tử cầu phúc......" người Trấn Bắc Hầu muốn giao cho Thẩm Úc xử trí chính là đại nha hoàn đắc lực nhất của nàng.Như phu nhân trong lòng hận đến điên, trên mặt lại không dám biểu hiện ra chút nào.Nhẫn nhịn đến mức răng cắn chặt vào nhau.
"Cầu phúc thì không cần, ta sợ ta nhận không nổi," Thẩm Úc trên mặt cười,nhưng ý cười lại không đạt đáy mắt, "Nếu ta nói ta không muốn tiếp thu kết quả này thì sao, phụ thân?"
"Đừng nóng vội tìm lý do qua loa lấy lệ với con, Như phu nhân rốt cuộc có phải hay không bị người mê hoặc không cẩn thận phạm phải sai lầm người và ta đều rõ ràng trong lòng. Con đem việc này giao cho phụ thân, là vì tín nhiệm phụ thân.Hiện tại xem ra, phụ thân tựa hồ không xứng với sự tín nhiệm của đứa con trai này."
Trấn Bắc Hầu thấy thái dương giựt giựt, hắn thế nhưng lại không biết đại nhi tử của mình từ khi nào trở nên nhanh mồm dẻo miệng như thế này ?
Sắc mặt Như phu nhân ngày càng khó coi đến dấu không nổi.Trong lòng chuông cảnh báo không ngừng vang lên, nàng không thể không một lần nữa xem kỹ lại đứa con do vợ cả để lại.
Nàng từ trước đến nay coi Thẩm Úc là hòn đá chặn đường con mình.Hao tổn không ít tâm tư mới có thể làm đứa con vợ cả duy nhất của hầu phủ không thể bước đến vị trí thế tử.Lần này nghe tin sẽ đưa Thẩm Úc tiến cung, chỉ cảm trời cao chiếu cố chính mình.Liền vội vàng sắp xếp người vào viện hắn. Chỉ mới xếp người vào trong viện Thẩm Úc một thời gian ngắn đã mang xảy ra chuyện xấu.
Cũng may sau đó lại truyền đến tin tức Thẩm Úc đem sự tình toàn bộ giao cho Trấn Bắc Hầu xử trí, Như phu nhân cười thầm Thẩm Úc ngây thơ.Quay đầu liền nghĩ kỹ lý do thoát tội.
Quả nhiên, Trấn Bắc Hầu là người rất để ý mặt mũi, căn bản không nghĩ sẽ đem sự tình này làm lớn.Chỉ cần nàng lấy cớ đem tội danh toàn bộ đẩy đến trên người người khác liền thoát tội.
Tất cả đều thực thuận lợi, Thẩm Úc cũng không có bất cứ ý định muốn nhúng tay vào.Tuy rằng tổn thất mất một nha hoàn tâm phúc rất đau lòng.Nhưng nàng nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù này.
Nàng đã đem tư thái hạ xuống rất thấp, không nghĩ tới Thẩm Úc không những không cảm kích.Lại còn nháo đến Trấn Bắc Hầu.Thật không có nửa điểm tôn kính.
Đối diện với cặp mắt cười như không cười của Thẩm Úc,Như phu nhân phát hiện, chính mình căn bản không hiểu được suy nghĩ của đứa nhỏ ít hơn mình mười mấy tuổi.
Thái độ không chút để ý của hắn,dù Trấn Bắc Hầu thiên vị nàng, cũng không thấy trong mắt hắn có chút sợ hãi hay phẫn nộ.Dường như hắn đã sớm biết kết quả, hắn tới đây, chỉ là đi ngang qua sân khấu xem kịch mà thôi.
Mục đích của Thẩm Úc đến tột cùng là cái gì?
Giờ khắc này, Như phu nhân hoảng hốt, nàng cho rằng Thẩm Úc yên tâm đem chuyện hạ dược giao cho Trấn Bắc Hầu, là bởi vì đối với phụ thân mình tin cậy cùng ngưỡng mộ.Hiện tại xem ra, hoàn toàn không phải như vậy, hắn đem sự việc này giao ra đi bất quá là bởi vì không thèm để ý.Đối với việc thuốc bị động tay chân không thèm để ý.Đừng nói Trấn Bắc Hầu, hắn thậm chí đối với toàn bộ hầu phủ đều không thèm để ý.
"Hầu gia......" Như phu nhân nhịn không được lui về phía sau một bước, bắt lấy tay áo Trấn Bắc Hầu nhìn về phía Thẩm Úc ánh mắt đầy kinh sợ.
Cảm nhận được ánh mắt hoảng sợ của Như phu nhân,Thẩm Úc không khỏi nhếch miệng.
Thực là có ý tứ, hắn còn chưa làm cái gì đã tự đem chính mình dọa sợ.
"Con xem xem ngươi đang nói cái gì? Nhiều năm đọc sách thánh hiền đều