Trấn Bắc Hầu nói được thì làm được, nhanh chóng thu hồi đặc quyền của Như phu nhân.Mặt khác thiếp thất tựa như nghe được tiếng gió, không dám đụng đến Thẩm Úc. Mấy ngày cuối cùng ở Hầu phủ,Thẩm Úc quả thật rất hài lòng.
Điều ngoài ý muốn duy nhất đó là ba ngày trước khi tiến cung, trong cung ban một thánh chỉ.Phong Thẩm Úc làm Quý quân, đây là điều kiếp trước chưa từng từng có.
Thẩm Úc ở trong những ánh mắt vui mừng, hâm mộ, ghen ghét, oán hận mà thong dong tiếp chỉ.Thái giám tuyên chỉ còn cố ý lấy lòng, nói không ít lời chúc như:"Hầu gia dạy được một nhi tử thật tốt, phúc khí hãy còn dài."
Đại Hoàn nam phong vốn thịnh hành, vì thế cũng có một hệ thống phong hào cho các nam tử vào hậu cung. Dưới Hoàng Hậu thì quý quân là chức vị cao nhất .Có thể nói ở trong mắt người ngoài trưởng tử của Trấn Bắc Hầu có thể nói là một bước lên trời.
Trấn Bắc Hầu trên mặt cười tự hào, trong lòng lại có chút cười không nổi.Nếu chuyện Như phu nhân không xảy ra mà trưởng tử hắn còn chưa tiến cung đã đạt được vinh sủng của hoàng đế.Nhất định hắn sẽ rất vui.Nhưng hiện tại,trong lòng hắn lại càng thêm lo lắng.
Thái độ của Thẩm Úc dạo này quá kỳ lạ.
Không chỉ thánh chỉ sắc phong đến Trấn Bắc Hầu phủ, mà còn có rất nhiều thứ khác được ban thưởng.Hầu phủ không có nổi một phu nhân đứng đắn để quán xuyến chuyện này.Vì vậy tất cả đều được đưa đến viện của Thẩm Úc để hắn tự quản lý.
Sau khi Thẩm Úc tiếp xong chỉ và trở về viện, nhìn trong sân có những chiếc rương lớn có,bé có nhất thời có chút cạn lời.
Có một thái giám đưa đến danh sách ban thưởng tới nói: "Bệ hạ nói, tất cả đồ vật đều giao cho Thẩm công tử xử lý "
Tùy tay mở ra một cái rương, trân châu cực lớn đập vào mắt.Thẩm Úc đẩy lại thử mở ra mấy cái rương khác, không ngoài ý muốn tất cả đều là kỳ trân dị bảo.Lại xem thử danh sách tiểu thái giám kia đưa tới,trong mắt Thẩm Úc bất giác tràn ra một chút ý cười.
Thế nhưng lại không biết,vị đế vương trẻ tuổi tương lai sẽ bị vạn dân thóa mạ kia lại có nhiều tiền như vậy .
Còn lại vài cái rương Thẩm Úc không mở ra xem,mà ra lệnh cho hạ nhân đem chúng vào trong kho.Bắt đầu hồi tưởng lại, đời trước Thẩm Thanh Nhiên cũng được ban thưởng nhiều như vậy sao?
Dù là trong trí nhớ đời trước hay là sau khi chết đọc quyển sách kia, Thẩm Úc đều không nhớ rõ có chuyện này xảy ra.Thẩm Thanh Nhiên tiến cung, không có phong hào Quý quân cũng không được ban thưởng bất cứ thứ gì.Không thể chỉ bởi vì hắn là đích trưởng tử Trấn Bắc Hầu mà có thể làm vị hoàng đế chí cao vô thượng đó coi trọng hơn đi.
"Công tử, xem ra bệ hạ rất là thích ngài đấy ." Mộ Tịch thay công tử ốm yếu nhà mình cởi áo choàng,vui vẻ nói.
Thẩm Úc thay người hầu hạ nhiều lần nhưng Mộ Tịch là một trong số ít những người vẫn luôn được giữ lại.Tất nhiên nàng biết,công tử nhà mình bởi vì chiếm đi vị trí đích trưởng tử.Nên ở hầu phủ gặp không ít tội.Lần này bởi vì bản thân Trấn Bắc Hầu muốn lấy lòng quân vương mà không tiếc hi sinh công tử.
Đại Hoàn đương nhiệm quân vương lấy đánh giết nổi danh, tính tình thô bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, thanh danh không tính là tốt.Mộ Tịch trước đây có chút lo lắng Thẩm Úc sau khi tiến cung sẽ chịu khổ nhưng hiện tại còn chưa có tiến cung mà hoàng đế đã thể coi trọng công tử.Trong lòng nàng rất vui.Chuyện này đã quyết, nàng chỉ hy vọng công tử sau này có thể nghĩ thoáng một chút.
Thẩm Úc không tỏ ý kiến mà nhẹ đáp, hắn tâm tư thâm trầm, sẽ không suy nghĩ đơn giản giống Mộ Tịch.Thế nhưng hành động lần này của hoàng đế, xác thật có thể giúp hắn không ít.
Không rảnh đoán tâm tư đế tâm tư, Thẩm Úc hỏi: "Thôn trang bên kia đã xử lý như thế nào rồi ?"
"Tất cả đều đã làm theo như lời ngài an bài." Gã sai vặt đứng ở một bên nhỏ giọng đáp.
Thẩm Úc gật đầu, hắn đối người một nhà luôn luôn trân trọng, lấy khăn tay xoa xoa tay, quay qua nói với Mộ Tịch: "Ta đã ở thôn trang an bài tốt, chờ ta tiến cung, ngươi liền cầm tín vật của ta qua đó đi......"
"Công tử, nô tỳ không đi," không đợi Thẩm Úc nói xong, Mộ Tịch quỳ xuống, "Nô tỳ cô độc một mình, công tử là thân nhân duy nhất của nô tỳ,nô tỳ không muốn rời đi!"
Mộ Tịch thanh âm không lớn,nhưng thái độ lại rất kiên quyết.Nàng biết đây là đường lui công tử vì nàng an bài , nhưng nàng không muốn: "Công tử tiến cung, bên người không có bất cứ người nào quen bên cảnh để dùng như thế sao được?"
Thẩm Úc nàng quỳ gối dập đầu, biết tâm ý nàng đã quyết, không hề khuyên nữa chỉ nói : "Ta biết rồi,đứng lên đi."
Điều Mộ Tịch nói Thẩm Úc làm sao không suy xét quá, mấy năm nay hắn bồi dưỡng không ít thủ hạ, nhưng hoàng cung không thể so với các địa phương khác.Những người này hắn không định mang vào cung , dù sao này cũng không phải vấn đề quá lớn.Giữ ở bên ngoài vẫn tác dụng nhất định.
Phân phó xong công việc, Thẩm Úc phất tay cho người lui xuống, Mộ Tịch hầu hạ hắn thay quần áo ngủ.Lại ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Úc, muốn nói lại thôi.
Thẩm Úc thoải mái dễ chịu nằm ở trên giường: "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi."
"Công tử vì sao phải hủy bỏ kế hoạch?" Mộ Tịch giãy giụa một lát, vẫn hỏi ra miệng.
Vấn đề này, nàng không ngừng tò mò muốn biết, những người bị an bài đến thôn trang cũng muốn biết.Thẩm Úc biết bọn họ sẽ đã sớm muốn hỏi chuyện này.Dù sao lúc trong cung truyền đến ý chỉ, hắn kháng cự không giống giả bộ.
Những người đi theo Thẩm Úc đều biết, hắn muốn lấy được binh quyền của Trấn Bắc Hầu phủ.Nó vốn dĩ nên thuộc về hắn, không có đạo lý nào lại để cho người khác được lợi.
Chỉ là Thẩm Úc đột ngột ngất xỉu ,không lưu lại ám chỉ nào, nên người của hắn không dám tùy tiện hành động, chỉ có thể chờ Thẩm Úc tỉnh lại.
Ai biết được sau khi tỉnh lại Thẩm Úc thay đổi suy nghĩ.Đối với việc chính mình phải vào cung không hề có chút kháng cự nào.Chủ nhân không mở miệng, bọn họ cũng chỉ có thể án binh bất động. Giờ chủ nhân có hành động, lại không phải vì muốn trốn tránh việc vào cung, mà là thay đổi kế hoạch, đem người phía dưới dàn xếp thật tốt, tính toán một mình vào cung.
Đối với mọi chuyện diễn ra , tất cả mọi người đều mờ mịt, Mộ Tịch trong tối ngoài sáng không biết bị hỏi bao nhiêu lần.
"Bọn họ kêu ngươi tới hỏi?" Thẩm Úc suy nghĩ một chút, đại khái đoán được vài thứ.
"Chính nô tỳ cũng rất tò mò." Mộ Tịch không phủ nhận.
"Trấn Bắc Hầu phủ ta đã ở đến ngốc rồi, đổi một địa phương khác sinh hoạt cũng được tốt." Thẩm Úc giọng nói trước sau như một, phảng phất như người bị chặt đứt con đường làm quan chỉ có thể sống ở hậu cung không phải chính mình.
Mộ Tịch nóng nảy: "Nhưng ngài cũng không cần thuận theo tâm nguyện những người mà tiến cung chứ."
Thẩm Úc hơi hơi câu môi: "Ngươi cảm thấy những gì xảy ra ơ hiện tại thật sự phát triển theo ý những người đó à?"
Nghĩ đến kết cục của Như phu nhân , Mộ Tịch trầm mặc.
"Thôi, đừng nghĩ quá nhiều, ta làm như vậy, tự nhiên là có suy tính riêng của ta."
Trấn an tốt thị nữ vì