Thẩm Úc nghiêng nghiêng đầu: "Bệ hạ muốn hỏi thì cứ hỏi, đừng làm ra hành động gì."
Thương Quân Lẫm nhéo cổ Thẩm Úc, buông tay ra, vừa thẳng thắn lại vừa thành khẩn nói: "Trẫm thích chạm vào A Úc, A Úc có thích không?"
Gương mặt Thẩm Úc ửng đỏ, rũ mắt không nói.
Thương Quân Lẫm sợ trêu đùa quá mức sẽ dọa người chạy mất nên xuất phát từ thiện ý mà nói sang chuyện khác: "Trong khoảng thời gian này Việt Vương vẫn luôn gây rối và đòi gặp trẫm."
"Việt Vương?" Thẩm Úc ngước mắt, "Hắn muốn làm gì?"
"Hắn nói mình vô tội, mong trẫm tra rõ chân tướng để trả lại sự trong sạch cho hắn." Nhắc tới Việt Vương, ánh mắt Thương Quân Lẫm hơi tối lại.
"Những người đứng sau Việt Vương thì sao? Không gây ra chút động tĩnh nào sao?" Thẩm Úc còn nhớ Thương Quân Lẫm đã từng nói tiên đế đã để lại cho Việt Vương không ít thứ tốt.
"Rất kỳ quái, sau khi tới kinh thành, người của Hà gia cũng không làm gì cả, bọn họ cứ như chỉ tới đây để du ngoạn," Thương Quân Lẫm đã sai Ẩn Long Vệ quan sát chặt chẽ hướng đi của bọn họ khi họ tới kinh thành, "Vốn trẫm cho rằng bọn họ sẽ làm gì đó."
"Phía tiểu công tử Hà gia thì sao?" Thẩm Úc trầm tư, nếu có hành động nào còn đỡ, không làm gì hết lại làm người ta thấy bất an.
"Mọi thứ vẫn như cũ." Sau khi xảy ra chuyện cướp ngục, Thương Quân Lẫm lại càng sai người trông giữ tiểu công tử Hà gia chặt chẽ hơn, nếu nói trước kia còn có một phần cơ hội âm thầm cứu người ra thì hiện tại đến cả nửa phần cũng không.
"Đừng lo lắng," Thương Quân Lẫm đi đến bên người Thẩm Úc, ôm người vào trong lồng ngực, hôn lên bên gáy y, "Trẫm sẽ xử lý tốt."
"Người của Hà gia sẽ không vô duyên vô cớ tới kinh thành, nếu họ tới thì chắc chắn sẽ làm gì đó, cứ chờ là được." Lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề, Thẩm Úc không suy nghĩ chuyện này nữa.
"A Úc nói đúng."
———————
Trong viện nhỏ người Hà gia đang ở.
"Phụ thân, chúng ta thật sự không làm gì hết sao?" Sắc mặt của đại công tử Hà gia không thể nào đẹp được, "Chẳng biết đệ đệ đã đi đâu, gọi chúng ta đi tới kinh thành nhưng lại không nói rõ muốn chúng ta làm cái gì, là đang cảm thấy giữ chúng ta lại chơi cho vui sao?"
"Cha cũng rất lo lắng cho đệ đệ của con." Hà gia chủ* biết hiện tại tiểu nhi tử đang ở đâu, ông không nóng nảy sao? Đó chính là ngục tối, dù là ai đi vào cũng sẽ bị lột một tầng da, nhưng sốt ruột có ích lợi gì, chẳng lẽ ông còn có thể đi cướp ngục? (Chủ nhà, người nắm quyền trong nhà.)
"Con thấy chưa chắc," Đại công tử Hà gia lạnh giọng nói, "Nếu thật sự lo lắng thì lúc tới kinh thành hẳn phụ thân nên đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của đệ đệ mới đúng, nhưng phụ thân đã làm gì? Bảo chúng con an phận thủ thường*, không thể bại lộ thân phận của mình, không thể có bất cứ hành động nào." (Bằng lòng với số phận, tình cảnh...)
"Vi phụ làm như vậy tất nhiên là có lý do của nó." Hà gia chủ bất đắc dĩ nói.
"Có thể có lý do gì? Có thứ gì còn quan trọng hơn so với việc tìm được đệ đệ?" Đại công tử Hà gia không vui nói "Con thấy phụ thân không hề có chút tâm tư muốn tìm đệ đệ nào hết, nếu phụ thân không muốn thì cứ cho con vài người, con tự mình đi tìm là được."
"Câm miệng!" Hà gia chủ tức đến nỗi run người, "Trước lúc tới đây ta đã nói thế nào? Làm việc gì cũng phải cẩn thận, kinh thành không thể giống như ở nhà, chỉ hơi vô ý sẽ gây ra sai lầm lớn, ngươi ngoan ngoãn ở yên chỗ này, không có mệnh lệnh của ta thì không được bước ra khỏi sân!"
(Cãi nhau nên đổi xưng hô.)
Đại công tử Hà gia không thể tin được hét: "Phụ thân!"
"Chuyện của đệ đệ ngươi không cần ngươi lo, ta nói lần này có thể dẫn nó trở về thì chắc chắn có thể!" Hà gia chủ vung ống tay áo, nhanh chóng rời đi.
Đại công tử Hà gia đứng ở trong viện, chậm rãi nắm chặt nắm tay.
"Công tử?" Gã sai vặt tiến đến.
Đại công tử và tiểu công tử nhà hắn cùng một mẹ đẻ ra, từ nhỏ quan hệ đã rất tốt, có thể nói tiểu công tử mất tích thì người sốt ruột nhất chính là đại công tử, thật vất vả mới có chút manh mối nhưng lại nhận được tin không được vội vàng hành động, sao ngài ấy có thể chấp nhận?
"Phụ thân không chịu đi tìm thì ta đi, ngươi," Hà đại công tử chỉ vào gã sai vặt, "Kêu người của chúng ta đi âm thầm hỏi thăm, nhớ kỹ, không được hành động quá rõ ràng, cũng không được để người của phụ thân phát hiện."
"Đúng vậy." gã sai vặt nghe thế liền lui ra.
Hành động của đại công tử Hà gia cũng được xem là bí ẩn thế nhưng lại không tránh được tai mắt của Ẩn Long Vệ, phía hắn mới vừa có hành động thì tin tức đã được truyền vào trong cung.
"Đại công tử Hà gia và đệ đệ quả thật là huynh đệ tình thâm," Thẩm Úc cầm bức thư mở ra đọc, "Nhìn dáng vẻ như vậy có thể thấy Hà gia chủ không nói chuyện của tiểu nhi tử cho đại nhi tử, chắc là cảm thấy đại nhi tử không đáng tin cậy, nhưng cho dù giấu giếm cũng có thể chọc tai họa tới."
"Nhưng thật ra lại cho chúng ta một sơ hở, nói không chừng thông qua đại công tử Hà gia thì chúng ta có thể biết được thêm gì đó."
Thẩm Úc cũng nghĩ như vậy.
"Trẫm tính đi gặp Việt Vương một lần, A Úc muốn cùng đi không?" Thương Quân Lẫm hỏi.
Thẩm Úc gật đầu, có thể nhìn thấy bộ dáng xui xẻo của Việt Vương, Thẩm Úc vẫn rất hứng thú.
Đầu mùa xuân đã qua, thời tiết càng ngày càng ấm áp, Thẩm Úc cởi bỏ lớp áo ấm dày cộm, mặc một bộ thường phục màu lam, càng tôn lên vẻ chi lan ngọc thụ*.
(Ưu tú, tài giỏi. Theo tui tra thì như thế nhưng không hiểu sao lại cảm thấy giống nói tao nhã, cao quý hơn)
Gặp lại Việt Vương, bây giờ hắn nào còn nửa phần bộ dáng nho nhã của ngày thường nữa, nếu nói trước kia Việt Vương có thể chấm bảy điểm thì hiện tại nhiều nhất cũng chỉ có bốn điểm.
Tóc hắn rối tung, sắc mặt khó coi, hốc mắt hãm sâu, hơi thở suy sụp ập vào trước mặt người nhìn.
Việt Vương ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn đang ôm lấy thanh niên như ngọc tiến tới trước mặt, Thẩm Úc càng hấp dẫn hơn so với khi mới gặp, Thương Quân Lẫm chăm sóc y rất tốt, gương mặt y hồng nhuận, trên mặt cũng đã có chút thịt, không gầy như trước, khí chất cũng càng thêm trầm ổn hơn.
Nhìn hai người càng ngày càng tới gần, không biết vì sao trong lòng Việt Vương dâng lên một cảm giác kì dị, giống như có thứ gì đó quan trọng đã rời khỏi chính mình, hơn nữa còn không có khả năng quay lại.
Hắn há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn trong yết hầu, sau một lúc lâu cũng chưa nói nên lời.
"Thấy bệ hạ sao có thể không hành lễ?"
Nhìn người đang ngây người kia, ngục tốt đứng một bên nhìn không quen liền lạnh giọng quát lớn.
Việt Vương hồi phục lại tình thần từ trong cơn hoảng hốt, hắn liếc mắt một cái liền chú ý tới cánh tay Thương Quân Lẫm đang đặt bên hông Thẩm Úc.
Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay kia, như là muốn xẻo một miếng thịt ở phía trên nó.
Chú ý tới ánh mắt của hắn, Thương Quân Lẫm khẽ xiết chặt cánh tay, khiến cho Thẩm Úc sát mình hơn nữa.
Dưới ánh nhìn như hổ rình mồi của ngục tốt đang đứng một bên, Việt Vương không tình nguyện hành lễ với hai người.
"Thần đệ tham kiến bệ hạ, quý quân."
Cái trán dập trên mặt đất nhưng thật lâu sau Việt Vương vẫn không nghe thấy tiếng nói của Thương Quân Lẫm, hắn hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Thương Quân Lẫm đứng từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt không có chút cảm xúc nào, cứ như không xem hắn là một con người mà chỉ là một con kiến bò bên chân, thấy còn không thèm chớp mắt.
Lại là như vậy.
Lại là như vậy!
Thân thể Việt Vương căng thẳng, không cho phép mình có chút hành động thất thố nào.
Trước kia, hắn là hoàng tử được phụ hoàng sủng ái, không có người nào không đến trước mặt hắn xum xoe, còn Thương Quân Lẫm chỉ là một đứa con bị phụ hoàng ghét bỏ, trong hoàng cung không ai xem hắn là người có thể ngáng đường, ngay cả thái giám hay cung nữ có chút quyền thế cũng đều có thể dẫm đạp lên người hắn. Thế nhưng cố tình mọi chuyện lại là như vậy Thương Quân Lẫm ngồi trên vị trí mà bọn họ tha thiết mơ ước, trở thành người thắng lớn nhất.
Thẩm Úc đánh giá Việt Vương đang quỳ trên mặt đất, y nhìn ra hắn không cam lòng, nhưng thế thì sao?Một đời này y nhất định phải khiến hắn mang theo sự không cam lòng đi đến cuối cùng của