Việt Vương nhìn Thương Quân Lẫm, lại nhìn về phía Thẩm Úc đang hơi tựa vào lồng ngực của Thương Quân Lẫm, biểu cảm trên mặt có thể nói là rất xuất sắc.
Thương Quân Lẫm nói không sai, tính theo bối phận thì quả thật hiện tại Thẩm Úc đúng là hoàng tẩu của hắn, chuyện này tính thế nào? Chính là người đầu tiên hắn thích lại ở bên người hoàng huynh hắn không thể đối phó nổi sao?
Đầu óc Việt Vương bị hai chữ "Hoàng tẩu" đả kích đến nỗi lẫn lộn, nhìn tư thái thân mật hai người, trong lòng hắn tràn đầy sự hoảng hốt.
Còn có cái xưng hô"A Úc", đã từng là cách gọi của riêng hắn, thế nhưng lại bị thanh niên vô tình đoạt lấy, hiện tại người có tư cách gọi Thẩm Úc như vậy đã trở thành Thương Quân Lẫm.
Sự khó chịu vô tận nảy lên trong lòng, Việt Vương kéo kéo khóe miệng, cười mà còn khó coi hơn so với khóc.
Băng giá trên mặt Thẩm Úc đã bị một câu nói của Thương Quân Lẫm phá nát, may mà không cười ra tiếng. Đặc biệt là khi nhìn thấy biểu cảm hoảng hốt của Việt Vương thì niềm vui trong lòng lại càng dâng cao.
Những lời này rõ ràng có đả kích rất lớn đối với Việt Vương, từ lúc Thương Quân Lẫm nói những lời này, Việt Vương liền bắt đầu tâm thần không yên, hơn nửa ngày sau hắn mới miễn cưỡng khôi phục tinh thần.
Thương Quân Lẫm hạ thấp giọng nói chuyện cùng Thẩm Úc, trên mặt Thẩm Úc mang theo ý cười nhàn nhạt, rất khác với bộ dáng lạnh băng của ngày thường, Việt Vương càng nhìn càng khó chịu, nhưng lại không chịu dời mắt đi mà cứ như tự ngược, nhìn chằm chằm vào hai người.
Cảm thấy được ánh mắt của hắn, Thương Quân Lẫm vờ như không thèm để ý mà liếc mắt nhìn hắn, trong đó có sự cảnh cáo làm Việt Vương kinh hồn táng đảm*, vừa kinh hoảng vừa thất thố** dời tầm mắt.
(* sợ hãi. **sự sơ suất, sai phạm trong hành động hoặc lời nói.)
Có những người chỉ có sau khi đã mất đi mới biết được cái gì gọi là hối hận.
Trong lòng Việt Vương đang nghĩ thế nào Thẩm Úc không biết và cũng không muốn biết, mối quan hệ giữa y và Việt Vương đã có từ kiếp trước, và cũng đã bị chính tay y chặt đứt từ kiếp trước, đừng nói là một đời này có Thương Quân Lẫm, nếu không có thì Thẩm Úc cũng sẽ không quay lại với Việt Vương.
Y chỉ muốn ngược hắn đến chết!
Đồ vật Việt Vương càng để ý thì y sẽ càng khiến hắn không thể với tới!
Thẩm Úc rũ mắt, che đi sự lạnh lẽo trong mắt, Thẩm Úc cúi đầu nhìn về phía Việt Vương: "Việt Vương, ngươi có từng nghĩ tới cách làm của ngươi sẽ mang đến hậu quả gì đối với những nữ tử đó hay chưa?"
"Là gì?" Đột nhiên Việt Vương bị vấn đề của Thẩm Úc làm cho sửng sốt.
Tiện đà hắn phản ứng lại, hai mắt hắn trợn to: "Ngươi bất bình vì những nữ tử đó sao?"
"Ha ha ha," Đột nhiên Việt Vương cười ha hả, "Nói về việc làm cho những nữ tử đó tổn thương, ngươi không cảm thấy cách làm của ngươi còn tạo nên sự tổn thương lớn hơn đối với các nàng sao?"
Thẩm Úc nhướng mày: "Người làm sai chính là ngươi, sao có thể đẩy lên đầu ta? Trước tiên phải nói tình hình thực tế cho các nàng thì mới không khiến các nàng bị ngươi lừa cả đời cũng chẳng hề hay biết."
"Ít nhất ta không khiến các nàng mất mặt ở ngay trước mặt dân chúng, không khiến gia tộc của các nàng cảm thấy hổ thẹn vì các nàng. Thẩm Úc ơi là Thẩm Úc, uổng cho ngươi luôn thông minh, ngươi có từng nghĩ hay không, lúc chuyện này tuôn ra thì người chịu thương tổn lớn nhất không phải ta mà ngược lại là những nữ tử đó?"
Thẩm Úc yên lặng nhìn hắn.
Tưởng đã nói trúng nỗi lòng của y, ý cười trên khoé miệng Việt Vương không ngừng mở rộng, hắn nhìn Thẩm Úc, không hề che giấu ác ý trong mắt: "Người bên ngoài đồn đãi vớ vẩn cùng với áp lực từ phía của gia tộc, tất cả những thứ đó sẽ sống sờ sờ mà huỷ hoại những nữ tử đó, mà người đầu sỏ gây nên tất cả tội lỗi đó chính là ngươi."
Thẩm Úc không hề cảm thấy ngoài ý muốn vì thái độ của Việt Vương chuyển biến đột ngột như vậy, kiếp trước y đã thấy hết mỗi một bộ mặt của Việt Vương, không thể nói là không hiểu rõ hắn. Ngoài miệng hắn nói yêu ai thương ai, sự thật thì vẫn chỉ yêu chính bản thân hắn mà thôi.
Thẩm Úc không khỏi nghi ngờ, nếu kiếp trước Thẩm Thanh Nhiên không có những kế sách có tác dụng lớn với Việt Vương thì chưa chắc hai người có thể dính vào nhau.
Không thấy sắc mặt Thẩm Úc biến hóa, khoé miệng đang nâng lên của Việt Vương chậm rãi hạ xuống.
"Cho nên ngươi biết rõ cách làm của mình sẽ hại những nữ tử đó nhưng vẫn làm vì tư dục* của bản thân ngươi, đúng không?" Thẩm Úc từ trên cao nhìn xuống Việt Vương, y không hề che lấp châm chọc trong mắt, "Quả thật thời khắc nào Việt Vương điện hạ cũng mang lại cho người khác những niềm vui bất ngờ nhỉ."
Việt Vương muốn phản bác theo bản năng, nhưng Thẩm Úc lại không cho hắn cơ hội, y tiếp tục nói: "Cho nên Việt Vương cả đời vẫn chỉ có thể là Việt Vương còn bệ hạ vĩnh viễn là hoàng đế của Đại Hoàn."
"Ngươi ——" Việt Vương kinh hãi, không màng lễ nghi, nhảy dựng lên, "Ngươi có biết không thể nói bậy những chuyện này hay không?!"
Bí mật luôn ẩn giấu trong thâm tâm bị nói ra, trong lòng Việt Vương rất hoảng hốt, hắn biết có lẽ Thương Quân Lẫm cũng ý thức được hắn có tâm làm loạn, nhưng chỉ thế thì sao, không có chứng cứ, lại có di mệnh của tiên hoàng ở đó, về cơ bản Thương Quân Lẫm không dám làm gì hắn.
Ngoại trừ Thương Quân Lẫm và những cấp dưới hắn thân cận, còn lại những người khác không thể biết chuyện này. Lúc hắn cố ý tiếp cận Thẩm Úc cũng không hề nói chuyện này với y, Thẩm Úc biết đến nhờ đâu?!!
Đột nhiên Thẩm Úc cười nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, y thân mật dựa vào người Thương Quân Lẫm, ánh mắt giống như hàn băng nhìn về phía Việt Vương: "Bệ hạ, ngài nói xem có phải ta đang nói lung tung hay không?"
"Chuyện ngươi đã làm chắc chính ngươi cũng rõ ràng, đừng xem trẫm như tên ngốc." Thương Quân Lẫm như ứng theo lời nói của Thẩm Úc.
Quả nhiên hắn biết hết.
Việt Vương lảo đảo lui về phía sau, mấy lần đả kích liên tiếp khiến dự cảm không tốt trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.
"Việt Vương không cần lo cho những nữ tử đó, để ta nói cho ngươi kết quả của những người đó, bệ hạ đã sớm đoán trước chuyện đó, không có ngươi nên những nữ tử đó sống càng ngày càng tốt, so với việc lo lắng cho người khác không bằng Việt Vương tự lo cho chính mình đi, có những thứ không phải ai cũng có tư cách mơ ước!"
"Thương Quân Lẫm, ngươi cố ý đúng chứ, ngươi mượn chuyện những nữ tử đó để bắt ta, hiện tại ngươi lại nói với ta chuyện này, có phải từ lúc bắt đầu ngươi đã không định thả ta ra ngoài đúng không?" Hiểu rõ tiền căn hậu quả*, Việt Vương cũng không khom lưng cúi đầu nữa. (Nguyên nhân của quá khứ gây nên kết quả của hiện tại.)
"Đáng tiếc ghê, có di mệnh của phụ hoàng ở đó, chỉ dựa vào chuyện này, cơ bản ngươi không thể đụng vào ta, Thương Quân Lẫm à, hiện tại ngươi ngồi ở vị trí kia thì thế nào? Từ trước đến nay người phụ hoàng hướng đến chưa bao giờ là ngươi!"
"Được tiên hoàng tán thành thì tính là gì? Đến cả non sông của mình mà ông ta còn không giữ được," Thẩm Úc nói tiếp, "Người được người trong thiên hạ tán thành mới tính là người được tán thành, bệ hạ là người đó. Lại nói tiếp, ngươi cảm thấy ngươi có chỗ nào hơn được bệ hạ?"
Ngục tốt đứng ở một bên nghe được lời này, trong lòng rất giật mình, muốn thử nhìn sắc mặt Thương Quân Lẫm, trong lòng có chút muốn ngăn cản Thẩm Úc, dù sao tiên đế vẫn là tiên đế, cho dù quan hệ giữa bệ hạ và tiên đế cũng không được tính là thân cận thì ông ta cũng từng là vua của một nước, là phụ hoàng của bệ hạ, Thẩm Úc nói tiên đế như vậy......
Hắn thử nhìn sắc mặt Thương Quân Lẫm, người kinh ngạc lại biến thành chính hắn, trông biểu cảm của Thương Quân Lẫm vẫn rất bình tĩnh, vẫn chưa thấy tức giận vì lời nói của Thẩm Úc, thậm chí trong mắt ngài ấy còn ẩn ẩn ý cười.
Không kịp nhìn nhiều, ánh mắt của Thương Quân Lẫm đã xẹt qua người hắn, lúc nhìn người khác Thương Quân Lẫm không hề nhu hoà như lúc nhìn Thẩm Úc, dưới ánh mắt như nhìn thấu xương cốt đó, ngục tốt vội thu lại tầm mắt, cúi đầu.
Trong lòng hắn lại có thêm nhận thức mới về trình