"Chuyện này...... Là tại hạ* đường đột." Nam tử hơi khom người, nói lời xin lỗi, "Tại hạ là Nghiêm Tranh, thật sự rất xin lỗi."
(Xưng hô khiêm nhường)
Nghiêm Tranh có vẻ ngoài tuấn mỹ, hắn có một đôi mắt đào hoa mà mỗi khi nhìn người khác sẽ khiến cho người đó cảm thấy trong mắt hắn chất chứa vài phần tình ý không rõ, hắn mặc một thân trường bào dài tay, màu chàm, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều hiện lên vẻ phong lưu.
Thẩm Úc đánh giá hắn một lát, cảm nhận được cánh tay bên hông đang siết chặt hơn liền thu lại tầm mắt.
Văn hoá Đại Hoàn rất thoáng, nam tử và nam tử ở bên nhau cũng không được xem là chuyện gì hiếm lạ, Nghiêm Tranh nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm, nhìn về hướng Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đi tới: "Hai vị đi xe ngựa sao? Vừa rồi hình như nghe thấy tiếng xe ngựa."
"Đúng vậy, chúng ta để xe ở phía sau," Thẩm Úc nói, "Nghe thấy bên này có động tĩnh nên mới lại đây xem thử, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lúc này, Phương đại nhân một thân thường phục cũng đã đi tới, nhìn ra hai người Thẩm Úc không có ý định để lộ thân phận nên ông cũng thức thời*, không có nhiều lời. (Thích nghi với thời thế, hoàn cạnh.)
"Chuyện là xe ngựa tại hạ xảy ra chút vấn đề nên đã đụng phải xe của người khác," Nghiêm Tranh cười khổ, "Cũng không biết vì sao gần đây ta cứ gặp phải đường bị làm cho gồ ghề lồi lõm."
Thẩm Úc nhìn xuống, mặt đường ở chỗ này còn tệ hơn so với nơi vừa nãy bọn đi qua, "Lúc chúng ta đi qua con đường này thì nó vẫn đang bằng phẳng, chỉ mới hơn một canh giờ thôi mà sao lại biến thành như vậy?"
Thẩm Úc nhớ rõ lúc đi cùng Thương Quân Lẫm, đường này không khó đi như vậy, cũng không biết một canh giờ qua đã xảy ra chuyện gì mà lại biến mặt đường thành như vậy.
"Thật không dám giấu giếm, đây không phải lần đầu tiên ta gặp loại chuyện này, chỉ sợ hai vị đã bị ta làm liên lụy, nếu ta không đi qua con đường này thì chắc cũng không xảy ra loại chuyện này." Đây không phải lần đầu tiên Nghiêm Tranh gặp loại chuyện này, hắn cũng không biết mình chỉ đơn giản là xui xẻo mà thôi hay là có người đứng giữa làm khó dễ.
Lúc nói chuyện, hạ nhân của hai nhà đã xử lý tốt sự cố của xe ngựa.
Dù nói cái gì Nghiêm Tranh vẫn muốn mời hai nhà ăn cơm để xin lỗi, vừa lúc hôm nay Thương Quân Lẫm cũng không vội, thấy Thẩm Úc không phản đối nên hắn cũng đồng ý đi cùng.
Trùng hợp chính là địa điểm Nghiêm Tranh mời khách cũng chính là Nghênh Tinh Lâu, bồi bàn rất nhiệt tình, vừa thấy đoàn người liền vội vàng chào đón.
"Các vị đi cùng nhau sao? Muốn gọi món gì?"
Thẩm Úc chỉ vào Nghiêm Tranh đang đứng một bên: "Chúng ta đi cùng nhau, hôm nay hắn làm ông chủ*, ngươi hỏi hắn là được." (Người bao.)
Nghiêm Tranh cũng khá quen thuộc với Nghênh Tinh Lâu, hắn chọn phòng riêng rồi gọi một vài món ăn nổi bật trong quán, hắn quay đầu đối mặt với ba người Thẩm Úc rồi nói: "Ta đã gọi trước vài món, các vị còn muốn gọi món gì cứ trực tiếp chọn là được."
Đồ ăn đã rất nhiều, Thẩm Úc và Phương đại nhân cũng không có ý kiến gì, nhưng người vẫn luôn không mở miệng như Thương Quân Lẫm lại gọi thêm vài món ăn.
Nghe thấy tên đồ ăn, hai mắt Thẩm Úc lóe lên, mấy món đó đều là mấy món y thích ăn.
Phương phu nhân và Phương tiểu thư là nữ quyến*, Nghiêm Tranh cũng tri kỷ mà để hai người ở một phòng riêng, sát vách với bọn họ. (Người nhà là nữ.h
Thân là mệnh phụ*, Phương phu nhân đã từng gặp qua Thương Quân Lẫm, mãi cho đến khi vào phòng riêng thì bà mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. (Vợ/ mẹ của quan, được vua đích thân sắc phong, thường không có thực quyền mà chỉ để vinh danh.)
"Mẹ, dọc đường đi người cứ khẩn trương như vậy làm cái gì?" Phương Gia Di rót cho mẫu thân một ly trà.
"Lần đầu tiên thấy bộ dáng vị kia mặc thường phục, còn có chút không quen." Phương phu nhân uống một ngụm trà, chậm rãi bình phục nỗi lòng.
Phương phu nhân cho rằng Phương Gia Di đã gặp mặt bệ hạ và quý quân nhưng cũng đã nói chuyện mà không e ngại mấy, thế nhưng bà không biết lúc Phương Gia Di gặp hai người thì hai người đều đang cải trang.
Căn cứ vào thái độ của Phương đại nhân đối với hai người, Phương Gia Di vốn còn đang phỏng đoán, nhưng lời nói của Phương phu nhân đã chứng minh phỏng đoán trong lòng nàng, hôm nay nàng mới nhìn thấy bộ đáng chân chính của bệ hạ và quý quân.
"Lời đồn đãi quả nhiên không sai, vị kia thật sự yêu* đứa nhỏ của Thẩm gia đến tận xương tủy." Phương phu nhân là người từng trải, chân tình hay là giả ý bà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, từ động tác của bệ hạ có thể thấy ngài rất yêu quý quý quân, tình cảm trong mắt, không lừa người được. QT là Đau đến tận xương tủy. Kiểu yêu thương nên có chuyện gì cùng đau xót. Nhưng mà để thế hơi khó hiểu.)
"Bọn họ quả nhiên là một đôi được trời đất tạo nên." Phương Gia Di đã chứng kiến từ trước rồi, thứ làm nàng kinh ngạc không gì khác ngoài thái độ của bệ hạ đối với quý quân.
Nàng không biết ở trong cung hai người ở chung như thế nào, nhưng lúc ở bên ngoài, có rất nhiều chuyện khiến nàng hơi cảm thấy quý quân mới là người làm chủ.
Phương phu nhân cũng tán thành điểm này, bà cười nói: "Trước kia dù có nghĩ cả trăm triệu lần cũng sẽ không có khả năng nghĩ đến khi vị kia có người trong lòng thì sẽ mang bộ dáng này, không biết ngươi có để ý hay không nhưng lúc hai người bọn họ ở chung cũng sẽ không phân trên dưới, vị kia cũng sẽ hành động giống như những người đang rơi vào bể tình khác."
Thẩm Úc không biết ở cách vách mẹ con Phương Gia Di đang nói về chuyện của mình và Thương Quân Lẫm, Nghiêm Tranh rất nhiệt tình, cách đối nhân xử thế cũng khiến cho người khác cảm thấy thoải mái. Dưới sự nỗ lực của hắn, Thương Quân Lẫm cũng không ít nói giống như bình thường.
Có thể nói chỉ là một bữa tiệc nhỏ nhưng cả khách lần chủ đều vui.
Sau khi kết thúc, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm nói lời tạm biệt trước.
Không bao lâu sau, Phương đại nhân cũng đứng dậy rời đi.
Nghiêm Tranh đứng ở bên cửa sổ, nhìn nam nhân nhẹ nhàng ôm thanh niên lên xe ngựa, trong mắt chứa những cảm xúc không thể hiểu nổi.
"Nếu công tử thích vị Dư công tử kia, sao không......"
"Nói năng cẩn thận," Nghiêm Tranh ngắt lời gã sai vặt, nói, "Bọn họ chồng chồng tình thâm, sao ta phải làm kẻ ác, đi quấy rầy bọn họ?"
Mới vừa rồi Nghiêm Tranh không phải không cảm nhận được nam tử kia đối xử với Thẩm Úc rất tốt, hắn thừa nhận lúc đó mình đã ôm vài phần tâm tư không thể nói ra, chỉ là hiện tại loại loại tâm tư này đã bị chặt đứt.
Hắn đã yên lặng quan sát qua, toàn bộ thời gian dùng bữa, nam nhân đều vô tình chăm sóc thanh niên, không phải là cố tình, hắn làm rất tự nhiên, cứ như đã hình thành thói quen, điều đó chứng minh nam nhân đã khắc ghi chuyện chăm sóc thanh niên vào trong xương cốt. Lần này mình tới kinh thành là vì có chuyện phải làm, phong hoa tuyết nguyệt xét đến cùng cũng chỉ là thứ để điều hoà sinh hoạt* thường ngày.
(Kiểu thư giãn.)
"Nhưng mà ......"
"Đừng nhưng mà," Nghiêm Tranh lấy cây quạt gõ lên đầu gã sai vặt, "Chuyện kêu ngươi làm đã thế nào rồi?"
"Đều đã làm tốt, công tử, sau này chúng ta thật sự không quay về sao?"
"Thế nào, ở bên kia có người ngươi không thể bỏ xuống được sao?"
"Công tử đừng giễu cợt ta, chỉ là chuyện đó không đáng khiến công tử thành ra như thế, rõ ràng công tử mới là...... Dựa vào cái gì?"
Nghiêm Tranh cười nhạo: "Muốn làm liền làm, nào có cái gì đáng giá hay không? Tuổi còn nhỏ nghĩ nhiều như vậy làm cái gì, ngươi đã thấy công tử của ngươi ăn mệt bao giờ chưa?"
Nghiêm Tranh nhìn xe ngựa đã đi xa, từ khí chất lúc hai người giơ tay nhấc chân, chỉ sợ thân phận của bọn họ cũng không đơn giản như vậy.
Trong xe ngựa, Thẩm Úc hơi dựa vào bên cửa sổ: "Bệ hạ cảm thấy đường kia là ai đào sao?"
Thương Quân Lẫm: "Con đường kia vẫn luôn không có người đi lại, không có khả năng tự nhiên lại trở nên như vậy, hơn nữa chúng ta ở trong