"Có chỗ nào bệ hạ không giỏi đâu?" Sóng mắt Thẩm Úc lưu chuyển, "Bệ hạ đương nhiên chỗ nào cũng giỏi."
"Thật không?" Một tay Thương Quân Lẫm ôm lấy eo Thẩm Úc, một tay khác nắm lấy tay y rồi đặt ở trong lòng bàn tay ngắm nghía, "A Úc có muốn thử không?"
"Thử cái gì......" Mới vừa hỏi ra miệng thì đột nhiên Thẩm Úc vội khép miệng lại, lúc này y mới phản ứng được, vội nói , "Bệ hạ có cảm thấy mình rất khác với trước kia hay không?"
"Khác chỗ nào?" Thương Quân Lẫm nghe xong lời nói của Thẩm Úc, hắn thử nghiêm túc hồi tưởng lại mọi chuyện nhưng vẫn không phát hiện có gì khác cả.
"Trước kia bệ hạ không nói mấy lời này, không giống như hiện tại..." Thẩm Úc nhắm mắt nói.
"Trước kia trẫm sẽ không nói cái gì?" Thương Quân Lẫm thít chặt lấy cánh tay đang đặt trên eo Thẩm Úc, cúi người dùng gương mặt cọ lên mặt Thẩm Úc, "Vậy A Úc có thích không?"
Trên mặt Thẩm Úc nổi lên một màu hồng nhạt, nhiệt độ cơ thể trên người nam nhân truyền đến người Thẩm Úc, tạo nên một cảm giác tràn đầy lửa nóng, chỗ hai người áp sát vào nhau rõ ràng đang truyền đến nhiệt độ của một thứ khác, Thẩm Úc mím môi.
"Bệ hạ, các thần tử có biết bệ hạ còn có một mặt như thế này không?"
"Trẫm cho bọn họ biết làm cái gì? A Úc biết là đủ rồi." Thương Quân Lẫm hơi nghiêng đầu, hôn lên gương mặt của Thẩm Úc.
Những ngón tay đang rũ xuống của Thẩm Úc dần cuộn lại nhưng y cũng không né tránh mà để mặc nụ hôn trằn trọc kia hạ xuống.
Thương Quân Lẫm ôm Thẩm Úc trong chốc lát thì lửa giận tích tụ trong lúc lên triều cũng đã bị giập tắt, hắn ôm lấy Thẩm Úc rồi cùng ngồi xuống: "A Úc đợi trẫm lâu như vậy có đói bụng không?"
Không nói thì không sao, Thương Quân Lẫm vừa nhắc tới thì Thẩm Úc mới phát hiện hình như mình cũng hơi đói, vì vậy y gật đầu nói: "Có chút đói."
"Mạnh Thường, đưa đồ ăn lên."
Mạnh công công nghe vậy liền đi ra ngoài, Mộ Tịch rót trà cho hai vị chủ nhân rồi cũng lui qua một bên.
Thẩm Úc bưng chén trà lên rồi nhẹ nhàng vuốt ve thân của cái chén, "Bệ hạ định xử lý vị Triệu đại nhân kia như thế nào?"
"Chẳng phải ông ta ỷ vào việc phía sau mình có các gia tộc lớn nên cho rằng trẫm không dám đụng đến ông ta sao?" Thương Quân Lẫm cầm lấy chén trà trong tay Thẩm Úc rồi thuận thế uống một ngụm.
"...... Bệ hạ, đó là chén của ta."
"Đến cả một ngụm trà mà A Úc cũng không chịu cho trẫm sao? Hay là nói A Úc đang ghét bỏ trẫm sao?" Thương Quân Lẫm không những không buông chén ra mà ngược lại còn uống hết sạch trà trong chén.
"Bệ hạ muốn uống thì cứ uống thôi, chỉ là một chén trà thôi mà."
"A Úc đừng nóng giận, trẫm uống của ngươi thì trẫm lấy thân trẫm bù đắp cho ngươi, có được không?" Thương Quân Lẫm đặt cái chén trống không đã lấy được từ tay Thẩm Úc xuống rồi bưng cái chén vẫn còn đầy lên miệng của Thẩm Úc.
"A Úc đút trẫm một lần, trẫm cũng đút cho A Úc một lần."
Rất mang tư thế Thẩm Úc không uống hắn sẽ không bỏ qua.
Thẩm Úc không còn cách nào khác, chỉ đành nhấp một ngụm, coi như y đã nhìn ra Thương Quân Lẫm đang cố ý.
Cũng may Thương Quân Lẫm biết không thể trêu đùa quá mức nên sau khi đút xong liền khôi phục lại bộ dáng như bình thường: "Dã tâm của mấy gia tộc quyền thế đó càng ngày càng lớn."
"Triệu đại nhân chỉ là hòn đá được bọn họ ném ra để dò đường mà thôi, nếu lần này có thể ép bệ hạ nhân nhượng thì lần sau bọn họ sẽ được một tấc lại muốn tiến thêm một thước*, bọn họ có thể lập ra âm mưu để cho mấy gia tộc đó đạt được nhiều lợi ích hơn. Còn nếu không thể thì cũng chỉ là một quan văn mà thôi, muốn vứt bỏ thì vứt bỏ, sẽ không thương gân động cốt**, ảnh hưởng đến căn cơ***"(* như được nước lấn tới, đè đầu cưỡi cổ người ta;**+*** đều tương tự như không ảnh hưởng đến nền móng mà chỉ như bị đứt tay thôi chứ không gãy xương.)
Thẩm Úc đứng ở phía sau điện nhưng vẫn hiểu rõ thân phận của Triệu đại nhân, ông ta là quan văn, việc khuyên can đế vương vốn là chức trách của bọn họ, nhưng điều này không đại biểu cho việc bọn họ có thể vì lợi ích của bản thân mà đi lay động suy nghĩ của đế vương.
"A Úc nói không sai, mấy gia tộc quyền thế đó đã nằm trong triều đình rất lâu, rất khó để có thể làm dao động căn cơ của bọn họ." Thương Quân Lẫm rũ mắt, che khuất ý định giết người trong mắt.
Từ lúc hắn lên ngôi cho đến nay, mấy gia tộc quyền thế đó đã âm thầm hay thậm chí là công khai ngáng chân hắn mấy lần, nhưng bởi vì năm đó tiên đế hoa mắt ù tai nên hơn một nửa thế lực của triều đình đều đang nằm trong tay bọn họ. Mặc dù có khoa cử để tuyển thêm người mới vào nhưng mấy gia tộc đó nắm giữ rất nhiều tài nguyên, hơn một nửa quan viên được chọn ra trong kì khoa cử đều có liên quan tới mấy gia tộc đó, Thương Quân Lẫm đã bỏ mấy năm mới có thể bồi dưỡng ra một đám quan viên mới mà không liên quan đến mấy gia tộc đó.
Thẩm Úc phủ tay lên bàn tay Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ không cần nhẫn nại lâu nữa đâu, không phải thành tích khoa cử năm nay đã tát vào mặt các thế gia đó sao?"
Một kì thi mà ba người đứng đầu đều không có xuất thân từ các gia tộc quyền thế đó*, không phải bọn họ tự xưng mình có tài nguyên phong phú và sâu rộng sao, lại còn có cả những nhân tài hàng đầu nữa, sao tất cả đều thua kém một người có xuất thân con nhà nghèo như Giang Hoài Thanh và một nữ tử như Phương Gia Di chứ?(Hạ Thừa Vũ không tính vì xuất thân ở Giang Nam chứ không phải kinh thành. )
"A Úc nói không sai, bọn họ đã cắm rễ của mình vào Đại Hoàn từ rất lâu trước kia, vừa lúc trẫm cũng đang muốn chặt đứt bộ rễ đang không ngừng hút máu của toàn bộ Đại Hoàn này!" Thương Quân Lẫm lật tay rồi len những ngón tay vào bàn tay của Thẩm Úc, năm ngón tay xen kẽ nhau, mười ngón tay đan vào nhau.
Từ trước đến nay nếu bọn họ không làm ra những chuyện quá quá đáng thì hắn vẫn sẽ nhắm một con mắt cho qua, nhưng hiện tại có A Úc, vì muốn che chở cho A Úc tốt hơn, hắn tuyệt đối sẽ không để Đại Hoàn xảy ra bất cứ vấn đề gì!
Không bao lâu sau, Mạnh công công cùng các cung nhân của Ngự Thiện Phòng khác đã mang đồ ăn được chuẩn bị tốt tới.
Thẩm Úc nhìn thoáng qua, đều là những món y thích.
"Bệ hạ, ăn trước rồi nói sau."
"Được."
Hai người ngồi xuống, cung nhân lui qua một bên.
Thẩm Úc không có thói quen để người khác hầu hạ khi ăn, Thương Quân Lẫm ăn với y nhiều cũng dần hình thành thói quen không cần người khác chia thức ăn cho, một người là hoàng đế, một người là quý quân, hai người đều có thân phận tôn quý nhưng lúc dùng bữa vẫn sẽ giống như những gia đình bình thường khác.
Mạnh công công đi theo bên người Thương Quân Lẫm đã lâu, chính mắt ông thấy từ sau khi Thẩm Úc vào cung thì Thương Quân Lẫm càng ngày càng có sức sống hơn, ông không khỏi cảm thán trong lòng.
Ông cũng đã từng nghĩ nếu trong hậu cung của bệ hạ có người thì tình hình sẽ trở nên như thế nào, nhưng bất kể thế nào cũng không thể tốt hơn hiện tại.
Thi đình thành tích ra tới sau, từ triều đình ra người đối ngoại công bố tin tức, mỗi năm lúc này, kinh thành bá tánh đối tiền tam danh chú ý độ là lớn nhất.
Thành tích năm nay đã trở thành một đề tài nóng để thảo luận.
Điều này cũng không thể tránh được vì lần này trong danh sách đã xuất hiện tên của một nữ tử, lại còn có được thành tích tốt, lấy được giải nhì.
Từ quán rượu đến quán trà, chỗ nào cũng có thể nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người về chuyện này.
"Nữ tử làm quan? Này không phải là thiên phương dạ đàm* sao?" (Chuyện lạ lùng.)
"Sao nữ tử có thể làm quan được? So với việc suốt ngày đi ra bên ngoài thì các nàng vẫn nên ở nhà giúp