Gần đây Công Bộ rất bận rộn nhưng ai cũng tràn đầy khí thế.
Bọn họ vừa có tiền lại vừa có cách tạo ra xi măng, dù sao Công bộ của bọn họ rất hiếm khi được hoàng đế để mắt tới, bọn họ không thể không cố gắng làm nên thành quả tốt để được bệ hạ coi trọng.
Bệ hạ nói muốn sửa đường nên trọng điểm đương nhiên nằm ở trên con đường kia.
Sau khi Công Bộ thượng thư thương lượng với cấp dưới xong liền quyết định tráo đổi các giai đoạn, trước lúc chưa có thành quả cuối cùng thì họ sẽ không công bố ra bên ngoài.
Sau một quá trình suy nghĩ cẩn thận thì bọn họ đưa ra kết luận này, cách chế tạo ra xi măng quá đơn giản, hiện tại bọn họ vẫn chưa biết cuối cùng bệ hạ sẽ dùng chúng vào mục đích gì, để mọi thứ ổn thỏa hơn nên bọn họ quyết định sẽ không để thứ này lộ ra bên ngoài.
Thân là người tài trợ chủ yếu nhưng Nghiêm Tranh cũng chỉ biết sửa đường, hắn cũng không biết chỗ bị bao vây kia đang được sửa chữa như thế nào, dù sao cũng đã đạt được mục đích nên hắn cũng không quan tâm tới loại chuyện này.
Sau một khoảng thời gian đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng đoạn đường kia cũng đã được sửa chữa lại, Công Bộ thượng thư đứng trên mặt đường đã được san bằng rồi cảm thán: "Quả nhiên tốt hơn trước kia rất nhiều."
Người phụ trách sửa đường cũng là người của Công Bộ, nghe thấy thế liền đi tới nói: "Đại nhân, mặt đường kiểu này không giống như mặt đường trước kia, trước kia đất có thể hấp thu nước mưa nhưng hiện tại nếu muốn làm một cuộc tu sửa quy mô lớn thì còn phải suy xét rất nhiều vấn đề."
"Bản quan sẽ dâng sớ lên để nói chuyện này với bệ hạ, lần này ngươi đã lập được công lớn, bản quan cũng sẽ không quên."
"Đa tạ đại nhân." Phù Tín không giấu được niềm vui trong mắt, vốn dĩ hắn là một người không có gì nổi trội ở Công Bộ, nếu không nhờ việc hắn có nhiều nghiên cứu đối với việc tu sửa đường rồi được Công Bộ thượng thư coi trọng và giao phó trọng trách thì chắc bây giờ hắn vẫn sẽ không có cơ hội thể hiện tài năng.
Công Bộ thượng thư vỗ vào bả vai của hắn rồi nói: "Cố gắng làm thật tốt, bệ hạ rất coi trọng chuyện xi măng, còn vấn đề vừa rồi ngươi nói thì sau khi trở về ngươi hay tự suy nghĩ biện pháp giải quyết, hai ngày nữa bệ hạ sẽ tự mình tới đây để xem thành quả, có thể nắm được cơ hội này hay không thì phải dựa vào chính ngươi."
Phù Tín kích động mà cúi đầu tạ ơn Công Bộ thượng thư: "Đa tạ đại nhân đã dìu dắt!"
Hắn hiểu Công Bộ thượng thư đang cho hắn một cơ hội, nếu không có cơ hội này thì chỉ dựa vào mấy chuyện trước kia hắn đã làm thì cũng chẳng được gì. Dù sao người ở trên kia cũng chỉ quan tâm tới kết quả chứ hầu như sẽ không chú ý tới hắn.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã tới ngày rời cung, bởi vì lần này phải đi xem đường Công Bộ sửa trước nên Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc không cải trang mà chỉ mặc trang phục đơn giản rồi ngồi lên xe ngựa rời cung.
"Lại nói tiếp, hình như chúng ta đã đi con đường này rất nhiều lần," Thẩm Úc xốc một góc màn xe lên rồi nhìn ra bên ngoài, "Ai có thể ngờ nơi ta và bệ hạ đến nhiều nhất khi rời cung lại là ngục tối chứ."
"Sau này sẽ mang A Úc đi những nơi khác nhiều hơn." Thương Quân Lẫm ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa, ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng lại trên người Thẩm Úc.
"Ta chỉ tùy tiện nói mà thôi," Thẩm Úc buông màn che ra rồi trở lại ngồi bên cạnh Thương Quân Lẫm,"Bệ hạ, một ngày nào đó sẽ tu sửa lại toàn bộ con đường này sao?"
"Nếu phía Công Bộ làm việc thuận lợi thì không chỉ con đường này mà trẫm muốn sửa lại toàn bộ các con đường khác ở kinh thành, và sau này sẽ không chỉ các con đường ở kinh thành mà trẫm còn muốn sửa những con đường lớn* ở những nơi khác."(Như đường quốc lộ ấy:))
Lần này xe ngựa đi rất ổn định, Thẩm Úc dựa vào vai Thương Quân Lẫm, "Nếu bệ hạ muốn sửa tất cả các con đường lớn ở Đại Hoàn thì chắc chúng ta cũng cần cải tiến sắt của móng ngựa, mặc dù loại đường này sẽ tiện đi lại hơn nhưng nếu đi nhiều thì móng ngựa sẽ bị hư."
Đại Hoàn đã dùng sắt làm móng ngựa, nhưng trong cuốn sách Thẩm Úc đã từng đọc kia có viết đường xi măng gây hư hại cho móng ngựa nhiều hơn so với đường cũ nhiều.
"Đến lúc đó để người của Công Bộ nghiên cứu thêm." Thứ Thương Quân Lẫm nhìn trúng chính là những lợi ích đạt được khi sửa đường xong, còn những chuyện khác đều có thể nghĩ ra cách giải quyết.
Xe ngựa đi một hồi rồi dừng lại.
Công Bộ thượng thư đã nhận được tin từ trước vội mang người đi qua chào đón và hành lễ:
"Tham kiến bệ hạ, quý quân."
Thương Quân Lẫm xuống xe trước sau đó mới đỡ Thẩm Úc xuống dưới: "Không cần đa lễ, cứ trực tiếp mang trẫm qua đó là được."
"Vâng ạ." Công Bộ thượng thư tiến lên một bước, dẫn hai người đến chỗ đã được vây quanh.
Thương Quân Lẫm đánh giá những người đang chắn bên ngoài, cười nói: "Ngươi làm mấy chuyện này để làm gì?"
"Thần lo có người không có mắt gây khó dễ nên thần quyết định chặn chỗ này luôn."
Thẩm Úc tò mò nhìn thoáng qua xung quanh, cứ cách một đoạn sẽ có một người đứng canh giữ, có thể nhìn ra Công Bộ thượng thư thật sự rất quan tâm tới chuyện này.
"Bệ hạ yên tâm, thần đã sai người dán thông báo ở ngã rẽ, cũng đã sắp xếp người canh giữ ở giao lộ nên sẽ không khiến người khác uổng công đi một đoạn đường." Công Bộ thượng thư giải thích.
"Vừa rồi trẫm đã thấy, ngươi làm rất tốt." Thương Quân Lẫm một tay buông thõng, một tay khác nắm tay Thẩm Úc, đi về phía trước.
Đi vòng qua khu vực hỗn độn, ánh vào mi mắt bọn họ chính là một con đường dài thẳng tắp, than chì được sắc lên mặt đường khiến cho người ta cảm nhận được sự sạch sẽ và bằng phẳng hơn hẳn, Thương Quân Lẫm đã từng được thấy đường xi măng nhưng giờ khắc này hắn vẫn cảm thấy chấn động không thôi.
Ở thôn trang của Thẩm Úc chỉ thấy xi măng được lát lên một mảnh đất mà thôi, không giống như chỗ Công Bộ làm, là cả một con đường, vì vậy thị giác cũng có cảm thụ khác nhau.
Người của Công Bộ dắt tới một chiếc xe ngựa loại nhỏ, Công Bộ thượng thư đi đến bên xe ngựa rồi nói: "Bệ hạ, thần đã cho người thí nghiệm qua, cùng là một đoạn đường nhưng xe ngựa đi trên đường xi măng sẽ nhanh hơn, cũng có thể giảm bớt cảm giác xóc nảy."
"A Úc muốn thử một chút không?" Thương Quân Lẫm nghiêng đầu nhỏ giọng dò hỏi.
Thẩm Úc gật đầu.
Hai người lên xe ngựa, người đánh xe ngựa cũng được đổi thành người Thương Quân Lẫm đưa tới, lúc xe ngựa chạy hai người hoàn toàn không cảm nhận được sự xóc nảy giống như trước kia.
Xe ngựa đi một vòng rồi quay lại chỗ cũ, ngoài mặt Thương Quân Lẫm không nói gì nhưng biểu cảm trên mặt hắn đã chứng minh hắn rất hài lòng với con đường này.
"Bệ hạ, thần còn muốn bẩm báo một chuyện khác," Công Bộ thượng thư đưa tới trước mặt họ một nam nhân, "Đây là người có công lớn nhất trong việc lót đường lần này, tên là Phù Tín."
Phù Tín cũng không ngờ Công Bộ thượng thư lại trực tiếp giới thiệu mình ở trước mặt bệ hạ, hắn run rẩy hành lễ: "Tiểu nhân gặp qua bệ hạ, quý quân."
"Phù Tín đúng không, lần này ngươi làm rất tốt, thưởng!" Thành quả cuối cùng còn tốt hơn so với trong tưởng tượng của Thương Quân Lẫm khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Phù Tín: "Tiểu nhân đa tạ bệ hạ ban ân."
Thương Quân Lẫm: "Sau này những con đường khác cũng do ngươi phụ trách, thiếu cái gì cứ trực tiếp nói với Công Bộ thượng thư là được."
Phù Tín: "Tạ ơn bệ hạ!"
Phù Tín không ngờ mình lại được phó thác trọng trách lớn như vậy, vừa kích động lại vừa có chút bất an, hắn chỉ là một người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn, thật sự có thể làm được điều bệ hạ mong đợi sao?
"Bệ hạ, tiểu nhân còn có một chuyện muốn nói," Phù Tín nhớ tới chuyện chính, vội vàng nói, "Là về vấn đề nước mưa, mặt đường kiểu mới không thể thấm được nước mưa, nếu muốn phủ loại mặt đường này lên các con đường khác ở kinh thành thì cần phải vạch ra kế hoạch để xử lý vấn đề thoát nước nữa."
Thẩm Úc không ngờ lại có người