Thẩm Úc cũng không ngờ Thương Quân Lẫm sẽ vì y mà làm ra loại chuyện này.
Thẩm Úc không còn chút sức lực nào nhưng vẫn nắm lấy cái chăn dưới thân, y chỉ cảm thấy thân thể mình đang trôi nổi giữa gió lốc, thân thể y bị đẩy lên cao vút nhưng mãi vẫn không thấy rơi xuống.
Bên cửa sổ, hoa đang nở rộ, rất đẹp, cành cây vói vào trong phòng, đầy ngại ngùng mà hoà hợp với cánh hoa.
Một lúc sau, Thương Quân Lẫm buông thứ đó của y ra, yết hầu hắn lăn lộn rồi nuốt luôn thứ đang trong miệng.
Dù đang rất ngượng ngùng nhưng Thẩm Úc vẫn thấy cảnh này, trong mắt y nhấc lên từng cơn sóng lớn, vốn dĩ y đang muốn nói cái gì đó nhưng lúc thấy cảnh này thì cũng quên mất.
Thương Quân Lẫm chống thân thể mình lên, bắt đầu dò lên phía trên, lúc hắn tìm thấy môi của Thẩm Úc liền cúi người.
Thẩm Úc nghiêng đầu né tránh.
Thương Quân Lẫm kéo cằm y qua, trong mắt còn ấp ủ gió lốc: "Vì sao lại né tránh trẫm?"
"Bệ hạ vẫn chưa súc miệng......"
"Sao lại còn ghét bỏ thứ của mình chứ?" Thương Quân Lẫm buồn cười hỏi.
Thẩm Úc không đáp lời nhưng cũng không cho hắn hôn.
Thương Quân Lẫm hôn lên gương mặt Thẩm Úc, hắn không hôn theo bất cứ trình tự nào, dù hắn đã để lại trên cổ Thẩm Úc một chuỗi dấu hôn nhưng trong lòng hắn vẫn thấy rất ngứa ngáy.
Hắn đứng dậy, lấy nước rồi tùy ý súc súc miệng, rồi hắn tiếp tục cúi người xuống: "Bây giờ có thể rồi đúng không?"
Vừa dứt lời, nụ hôn cũng dừng lại ở trên môi của Thẩm Úc một cách chính xác.
"A Úc, trẫm muốn ngươi."
Cùng với tiếng mút mát hoà lẫn vẫn tiếng nước, giọng nói trầm thấp của nam nhân lại càng trở nên nguy hiểm hơn.
Thẩm Úc hơi né tránh nhưng cơ thể y đã mềm nhũn, căn bản không thể thoát khỏi gông cùm và xiềng xích của nam nhân.
"Ưm......"
Chỗ chưa bao giờ bị người khác đụng vào đột nhiên lại có người thăm dò, Thẩm Úc khó chịu, hơi nhíu mày.
Nụ hôn của nam nhân rời khỏi bờ môi y, phủ lên mặt mày y: "A Úc, thả lỏng nào."
Thẩm Úc không thể thả lỏng nổi, thân thể y kéo căng thành một đường thẳng.
Thương Quân Lẫm thử vài lần, Thẩm Úc vẫn không thể thích ứng nổi, trên trán của hai người đã chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.
Thẩm Úc cắn chặt môi dưới, cố gắng giảm bớt sự khó chịu, bởi vì đau đớn nên màu đỏ trên mặt y dần rút xuống, môi đỏ trên tầng da trắng tuyết, đuôi mắt cũng đỏ thắm, còn hai mày thì đang nhăn chặt lại.
Nụ hôn đầy trăn trở ấy dần đi đến bên gáy, Thương Quân Lẫm hít một hơi thật sâu, đè ý định tiếp tục làm xuống.
Trước đây Thương Quân Lẫm cũng từng lo lắng về khả năng Thẩm Úc không thể dễ dàng tiếp nhận thứ đó của hắn, nhưng lại không ngờ chuyện này lại gian nan đến mức này.
Sau khi ngón tay rời đi, Thẩm Úc dễ chịu hơn một chút, y giơ tay lên, sờ lên cái trán đầy mồ hôi của nam nhân rồi nói: "Bệ hạ tự mình giải quyết đi."
"Sao A Úc có thể vô tình như vậy?" Thương Quân Lẫm không vui mà kéo gần khoảng cách với Thẩm Úc.
Thẩm Úc bị nam nhân giữ chặt như gông cùm xiềng xích, y cũng hơi chột dạ, vì thế liền quay mặt đi không thèm nhìn Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm dùng ngón cái ấn lên cánh môi hồng nhuận của y, khàn giọng nói: "A Úc lấy chỗ khác giúp trẫm được không?"
Thẩm Úc mím môi.
"Đến cả thứ của mình mà A Úc cũng ghét bỏ nên trẫm sẽ không ép buộc ngươi, ngoại trừ nơi này ra," Thương Quân Lẫm chỉ lên môi Thẩm Úc, ánh mắt trở nên đen tối, "Còn có chỗ khác có thể dùng để giúp trẫm."
"Hôm nay phải phiền A Úc chịu chút mệt mỏi rồi."
Thương Quân Lẫm nói xong, lại lần nữa hôn lên môi của thanh niên.
Lần này động tác hắn vừa vội vàng lại vừa hung hãn, Thẩm Úc lại bị sóng biển đẩy lên cao thêm lần nữa, bàn tay đang túm chặt cũng bị ép tách ra, khe hở của ngón tay y cũng bị xâm chiếm, mười ngón tay của y và Thương Quân Lẫm cũng đan vào nhau.
Trời dần trở nên tối hơn, giữa sự chìm nổi ấy, Thẩm Úc đã bị động tác của nam nhân kéo ra khỏi cơn nửa mộng nửa tỉnh, khiến y tỉnh táo lại, y đã mệt đến nỗi không thể chịu nổi nhưng Thương Quân Lẫm vẫn cứ tràn đầy hứng thú, cứ một lần rồi lại thêm một lần.
Không biết kìm chế chút nào.
Thẩm Úc đã không còn nhớ rõ mình ngủ quên từ lúc nào, chỉ biết lúc y tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng.
Y cảm thấy trên người rất nhẹ nhàng và khoan khoái, chắc là đã được tắm qua, quần áo cũng khô mát, đệm và chăn cũng đã được thay rồi, Thẩm Úc hơi cử động, cảm giác nhức mỏi toàn thân nháy mắt đã truyền đến.
"A——"
Vào lần cuối cùng của tối hôm qua, Thẩm Úc hận không thể trực tiếp đá hắn xuống giường, chỉ là mỗi lần duỗi chân đều sẽ bị nam nhân bắt được, còn giữ lấy để ngắm nghía một lúc, sau khi ăn vài lần mệt Thẩm Úc chỉ còn cách để mặc hắn.
Thẩm Úc không biết người khác như thế nào nhưng y biết người bình thường tuyệt đối không thể có tinh lực như của Thương Quân Lẫm, có thể là do bị kích thích nên tối hôm qua lần nào hắn cũng làm rất lâu.
Đâu chỉ là chịu chút mệt chứ, Thẩm Úc xoa bàn tay đang đau nhức, y muốn ngồi dậy.
Thương Quân Lẫm bưng cháo còn ấm nóng vào liền thấy Thẩm Úc đang cố đứng dậy.
Trên mặt thanh niên đỏ ửng, mặt mày đầy vẻ mệt mỏi, đôi môi y hồng nhuận*, nhiễm một tầng nước, cứ như trái cây chín mọng đang dụ dỗ người ta hái. (Hồng, ẩm ướt.)
Vì động tác đó nên lớp áo mỏng bị tuột ra, lộ ra một phần da thịt.
Thương Quân Lẫm ba bước cũng thành hai bước, vội đi đến bên mép giường rồi đặt cháo qua một bên, đỡ Thẩm Úc dậy.
"Đói bụng sao?"
Thương Quân Lẫm tính chuẩn thời gian để bưng cháo trở về, cũng là lúc Thẩm Úc vừa mở mắt ra.
"Có hơi đói." Gần như là thức cả một đêm, biểu cảm của Thẩm Úc đầy vẻ mệt mỏi.
Thương Quân Lẫm biết y ưa sạch sẽ nên đã gọi cung nhân bưng nước ấm tới.
Sau khi rửa mặt, Thẩm Úc khoác thêm áo ngoài rồi dịch người lên chiếc trường kỷ, hiện tại toàn thân y rất không thoải mái, vì vậy tâm trạng của y cũng không tốt lắm.
Thương Quân Lẫm đút cho Thẩm Úc từng muỗng, từng muỗng một, cho đến khi hết cháo, hắn thấy trạng thái tinh thần của Thẩm Úc vẫn không được tốt lắm liền hỏi: "Muốn ngủ thêm một lát hay không?"
Thẩm Úc không muốn ngủ tiếp.
Thương Quân Lẫm ở cùng y cả một ngày, cho đến lúc chạng vạng mới phải rời đi vì bị các đại thần kêu đi bàn chuyện.
Thương Quân Lẫm cọ tới cọ lui, không chịu rời đi, Thẩm Úc đẩy hắn ra rồi nói: "Bệ hạ vẫn nên đi xử lý mọi chuyện đi."
Thương Quân Lẫm không còn biện pháp nào khác, đành phải rời đi.
Chờ lúc hắn trở về, Thẩm Úc đã ngủ thiếp đi ở trên chiếc trường kỷ, dưới ánh nến, Thương Quân Lẫm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của y, hắn thả nhẹ động tác rồi bế người lên, đặt y lên trên giường.
Có thể là do đêm hôm qua quá mệt mỏi nên dù có được ôm tới ôm lui thì Thẩm Úc vẫn không tỉnh dậy.
Ngày hôm sau, tinh thần của Thẩm Úc vẫn không được tốt lắm, Thương Quân Lẫm thấy thế liền gọi Cố Thái y tới khám bệnh cho y.
Cố thái y xem xong mạch liền nhìn thoáng qua Thương Quân Lẫm, hắn đành cúi đầu và suy nghĩ xem nên dùng từ gì cho thích hợp.
"Nếu có chuyện gì Cố thái y cứ nói thẳng ra là được." Thương Quân Lẫm đang ôm Thẩm Úc, một bàn tay hắn xoa bóp cho phần xương ngón tay của Thẩm Úc.
Cố thái y đành liều mạng, dùng hết năng lực để khiến ngữ điệu của mình vững vàng hơn: "Thân thể của quý quân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bệ hạ cần phải hạn chế chuyện phòng the hơn."
Động tác trên tay Thương Quân Lẫm hơi khựng lại.
"......Trẫm biết rồi."
Cố thái y viết phương thuốc xong liền rời đi, trên đường trở về hắn vừa nghĩ vừa lắc đầu, quý quân thật sự vất vả.
Thẩm Úc héo tàn ba ngày liền, cuối cùng ngày thứ tư y cũng dần khôi phục lại.
"Mấy ngày nay ngươi có còn nghe thấy mấy lời bàn tán về chuyện tiến vào hậu cung hay không?" Thẩm Úc tự pha cho mình một ấm trà rồi hỏi Mộ Tịch.
"Đã không còn, bệ hạ đã cảnh cáo những gia tộc có ý định đó, ít nhất hiện tại bọn họ cũng đã không còn dám thể hiện ý định này ra ngoài." Còn chuyện đáy lòng bọn họ nghĩ thế nào, Mộ Tịch cảm thấy công tử nhà mình nói quá đúng, chẳng lẽ nàng còn có thể quản suy nghĩ trong lòng những người này sao?
Nếu chuyện này đã được Thương Quân Lẫm giải quyết thì Thẩm Úc cũng không muốn hỏi nhiều nữa.
"Bệ hạ đã sai người làm xích đu, công tử có muốn đi ngồi thử không?" Mộ Tịch cảm thấy hôm nay tinh thần của Thẩm Úc khá tốt, vì vậy nàng đưa ra lời đề nghị.
Thẩm Úc đã ở yên trong phòng mấy ngày, y cũng cảm thấy mình nên đi ra ngoài dạo một chút.
Chiếc xích đu ở trong viện khá giống với cái ở Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc đi qua sờ thử rồi sau đó mới ngồi xuống.
Chiếc xích đu được đặt dưới một cây cổ thụ, cành lá của cây cổ thụ tươi tốt, vừa lúc che khuất ánh mặt trời phía trên đỉnh đầu, Thẩm Úc cầm một cuốn tạp ký* rồi chậm rãi đọc.(sách hỗn hợp nhiều thể loại(?))
"Người nào tự tiện xông vào vậy?"
Bên ngoài truyền đến tiếng huyên ná, Thẩm Úc rút suy nghĩ ra khỏi cuốn sách: "Có chuyện gì vậy?"
"Nô tỳ cũng không biết," Mộ Tịch cũng đầy vẻ mờ mịt, "Nô tỳ sẽ