"Đây chính là đồ bệ hạ đeo, thế mà ngươi lại trực tiếp huỷ nó mất, ngươi không sợ bệ hạ trách tội sao?" Nữ tử không ngờ Thẩm Úc lại làm ra chuyện khác thường như thế, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Vứt thì vứt thôi, bệ hạ sẽ chỉ quan tâm đến chuyện ta vứt đủ chưa thôi."
Thẩm Úc xoay người, lạnh nhạt nói: "Đưa vị cô nương này trở về đi."
Kế hoạch còn chưa thực hiện mà đã rơi vào bế tắc, sao nữ tử kia có thể cam lòng chứ, nàng nhìn ngọc bội bị Thẩm Úc ném vỡ mất, trong mắt hiện lên sự oán độc.
Có gì đau hơn so với việc thứ nàng muốn mà không được lại là thứ mà người khác dễ dàng có được chứ, nàng đã rất vất vả mới tìm được một cơ hội, thế mà lại dễ dàng bị người phá huỷ mất, đã thế lại còn dùng cách này để hủy mất.
Sao nàng lại không nhìn ra Thẩm Úc đang cảnh cáo mình chứ, y muốn nàng đừng nhúng chàm những thứ không thể có được, nhưng mà dựa vào cái gì chứ? Thẩm Úc cũng chỉ may mắn hơn nàng, được vào cung trước một bước mà thôi, y dựa vào cái gì mà bày ra bộ dạng cao cao tại thượng này chứ?
"Quý quân, bệ hạ cũng biết người hay ghen như vậy sao? Dân nữ cũng chỉ muốn trả ngọc bội lại cho bệ hạ mà thôi, thế mà người lại ném vỡ ngọc bội mất......"
Thẩm Úc dừng chân lại rồi lạnh lùng nhìn về phía nữ tử: "Ta cho rằng tất cả mọi người đều đã biết trong mắt ta không chứa nổi một hạt cát nào, sau này đừng để ta biết ngươi lại chọn trúng người không nên chọn, nếu không......"
Khí thế trong mắt thanh niên cứ như một toà núi lớn đè xuống, nữ tử không hề có chút nghi ngờ nào về những lời này, nếu như nàng thật sự dám làm cái gì đó thì kết cục của nàng cũng sẽ giống như miếng ngọc bội kia.
Là do nàng quá tuỳ tiện, suýt chút nữa đã quên mất chuyện từng có một nữ tử cố ý ngã vào người bệ hạ, bây giờ nữ tử đó vẫn còn bị nhốt ở Ngọc Chương Cung.
Lúc này nàng mới nhớ ra, trong lòng bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi, cho dù nàng có nhiều dã tâm đến mức nào đi nữa thì cũng chỉ là một nữ tử chưa từng rời khỏi lầu son, nếu so về mặt kiến thức thì sao có thể so được với Thẩm Úc chứ.
"Chuyện gì mà ồn ào vậy?" Giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền đến từ phía sau.
Thẩm Úc quay đầu lại liền nhìn thấy Thương Quân Lẫm đang đi tới từ một hướng khác.
Vốn dĩ hắn đang bàn chuyện cùng thừa tướng và các đại thần thì đột nhiên nghe tin có nữ tử làm loạn muốn gặp hắn, còn nói cái gì mà muốn trả lại đồ cho hắn, Thương Quân Lẫm nghe thế liền trực tiếp đuổi người báo tin đi, hắn cũng không tính đi gặp người ta, nếu không phải vì nghe tin Thẩm Úc đã đi ra ngoài thì chắc chắn hắn sẽ không tới đây.
"Tham kiến bệ hạ." Mọi người đứng xung quanh sôi nổi hành lễ.
Thương Quân Lẫm miễn lễ cho bọn họ, hắn chưa từng liếc mắt nhìn nữ nhân đang bày ra vẻ nhu nhược lay động lòng người bằng cách muốn khóc nhưng vẫn cố kìm nén kia mà lập tức đi đến trước mặt Thẩm Úc.
"Hôm nay A Úc đã đỡ hơn chưa?"
Sau đêm đó Thẩm Úc cứ uể oải mãi, Thương Quân Lẫm lo lắng nên đã kêu Cố thái y tới khám cho y, sau khi Cố thái y xác định y không sao thì hắn mới buông lỏng, mấy ngày nay hắn cũng không dám làm loạn trên người y.
Thẩm Úc được nghỉ ngơi mấy ngày nên tinh thần y cũng đã tốt trở lại.
Thương Quân Lẫm vừa tới đã đoán được đại khái những chuyện xảy ra, một nữ nhân xưa nay không quen không biết mà thôi, hắn lười để ý.
Thẩm Úc dựa sát vào lồng ngực của Thương Quân Lẫm rồi nói: "Bệ hạ, ta ném vỡ ngọc bội của ngài mất rồi, ngài sẽ không trách ta đâu nhỉ?"
"A Úc không thích thì cứ ném đi là được, một cái ngọc bội thôi mà," Thương Quân Lẫm cầm lấy tay Thẩm Úc rồi giơ lên trước mặt, "A Úc có bị thương không?"
Vốn dĩ Thẩm Úc vẫn còn có chút không vui nhàng khi nhìn thấy động tác của Thương Quân Lẫm liền bật cười: "Chỉ ném một cái ngọc bội mà thôi, sao có thể bị thương được chứ?"
"Lần sau không thích thì cứ giao cho người hầu ném là được, không cần tự mình làm đâu." Thương Quân Lẫm vừa nhéo ngón tay của Thẩm Úc vừa nói.
"Còn nữ tử kia......" Thẩm Úc nghiêng đầu nhìn thoáng qua nữ tử kia.
Nữ tử kia thật vất vả mới gặp được Thương Quân Lẫm, vốn dĩ nàng đang muốn làm gì đó, nếu có thể gieo một hạt giống không tốt về Thẩm Úc ở trong lòng Thương Quân Lẫm thì lại càng tốt, ai ngờ Thương Quân Lẫm hoàn toàn không thèm đặt những người khác vào trong mắt, hắn cũng chưa từng phân cho nàng dù chỉ một ánh mắt.
Gương mặt nữ tử tái nhợt, trông có vẻ lung lay sắp ngã, cứ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng không có người nào sinh lòng thương hại với sự yếu ớt của nàng.
Người từ trong cung ra thì có mấy ai ngây thơ chứ, bọn họ vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra ý đồ của nữ tử đó, hiện tại nàng không đạt được mục đích của mình nhưng cũng không bị quý quân dạy dỗ, sao còn làm ra vẻ bị bắt nạt chứ?
"Người đâu, đưa nàng ta trở về, bắt nàng chép lại nữ đức và phân phó người lớn trong nhà nàng dạy dỗ lại thật tốt, trẫm không hy vọng chuyện này xảy ra thêm lần lần nữa."
"Vâng!"
"Còn nữa," Thương Quân Lẫm chậm rãi vuốt ve ngón tay của Thẩm Úc, "Lần sau đừng để những người này làm loạn trước mặt quý quân, nếu dám khiến quý quân không vui thì trẫm sẽ hỏi tội các ngươi."
"Vâng ạ!"
"Bệ hạ cho phép những người này mang người thân tới là vì muốn cho bọn họ một ân huệ, thế mà những người này lại lén sinh ra những suy nghĩ như vậy"
Thẩm Úc hiểu không chỉ mình nữ tử này có suy nghĩ như vậy, bất kể là vì quyền thế hay vì bất cứ thứ gì khác thì bọn họ vẫn sẽ như những chú thiêu thân lao vào lửa.
Thương Quân Lẫm xử lý ác liệt như sấm rền gió cuốn, không hề cho nàng ta chút mặt mũi nào, chỉ một lát sau tất cả những người ở hành cung đều biết con gái của Hộ Bộ thị lang muốn tiếp cận hoàng đế nhưng lại không thành công, lại còn bị ghét bỏ.
Hộ Bộ thị lang tức giận nói : "Mau nhốt cái người khiến chúng ta mất mặt này lại, không có sự cho phép của bản quan thì không ai được phép thả nó ra!"
Ông ta biết con gái của mình cũng có chút tâm tư, nói thật, chính ông ta cũng có chút động lòng với chuyện này, thử nhìn vào cuộc sống hiện tại của Thẩm quý quân là có thể thấy rõ, nếu con gái của ông ta vào cung và được sủng ái thì cũng sẽ được sống như thế.
Bởi vì suy nghĩ này ông ta không ngăn cản hành động của con gái, chính ông ta cũng không ngờ Thương Quân Lẫm lại xử lý không chút nể tình như thế.
Hiện tại có ai không biết chuyện con gái ông ta đã làm ra chứ, từ âm thầm cho đến công khai, tất cả đều nhìn ông ta bằng ánh mắt châm chọc. Hộ Bộ thị lang là người của các gia tộc quyền thế, con đường lên chức đã được trưởng bối chuẩn bị từ trước, chỉ cần chờ thêm một khoảng thời gian nữa thì sẽ trở thành Hộ Bộ thượng thư, sao ông ta có thể chịu đựng được chuyện này chứ?
"Bệ hạ là đang ném mặt mũi của Đàm gia chúng ta xuống đất để dẫm đạp." Hộ Bộ thị lang nhanh chóng rót một chén rượu.
"Đâu chỉ như thế, ngươi thật sự cho rằng bệ hạ chỉ định nhắm vào Đàm gia thôi sao? Hắn muốn mượn việc này để giết gà dọa khỉ, hắn đang cảnh cáo chúng ta đừng tiếp tục có suy nghĩ không đáng có đó!"
"Chuyện bệ hạ có thành kiến với các gia tộc quyền thế cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, ban đầu chúng ta đã dự định đưa mấy đứa con gái trong nhà vào cung để hoà hoãn quan hệ hai bên, ai mà ngờ bệ hạ lại bị một nam nhân mê hoặc chứ, không cần những người khác, cuối cùng kế hoạch của chúng ta cũng chỉ có thể mắc cạn."
Bọn họ để mặc những lời đồn bên ngoài cũng là vì muốn làm một phép thử, dù sao thì từ trước đến nay bệ hạ cũng chỉ ở trong cung, gần như không hề tiếp xúc với nữ tử con nhà các gia tộc quyền thế, bây giờ đang ở hành cung, chỉ cần bệ hạ muốn là bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được những nữ tử của các gia tộc quyền thế, nói không chừng lúc bệ hạ nhìn thấy mấy nữ tử đó sẽ đổi ý đấy.
Lúc thấy bệ hạ không thèm quản những lời đồn đãi âm thầm đó nên bọn họ cũng đã cho rằng đây là một thời