Biên ải Xích Viêm thành, mặt trời như thiêu đốt, cuồng phong bay múa.
Một chiếc xe ngựa ngừng ở dưới cổng thành, một vị tiểu thư nhà quan đang ngồi trong xe, chỉ thấy dung mạo của nàng thanh nhã, một đôi mắt to như ngọc, khí chất quanh người vừa tĩnh mịch vừa cứng rắn.
"Tiểu thư, chúng ta phải trở lại kinh thành sao?" Nha hoàn Lục Liễu nhíu hàng mi hỏi.
Đương kim tân hoàng đăng cơ, tất cả nữ tử trong triều từ mười bốn tuổi trở lên chưa từng có hôn thú đều phải vào cung tuyển tú.
Hiện giờ, Quý Hoa Dao đã không còn hôn ước lại phù hợp với điều kiện tuyển tú, cho nên nàng cần phải đến Kinh thành.
"Lục Liễu, chúng ta đi thôi." Giọng nói của nữ tử rõ ràng và thanh khiết giống như một dòng nước suối róc rách chảy qua, thấm vào ruột gan.
"Nhưng mà...!Tiểu thư...!Tần tướng quân còn chưa đến...!Chúng ta cứ như vậy mà đi..."
Nha hoàn nôn nóng còn chưa nói xong, Quý Hoa Dao bèn ngắt lời nàng ta, trong giọng nói còn có chút run rẩy, "Ta và hắn đã giải trừ hôn ước nên không còn quan hệ gì nữa, sau này ngươi không cần nhắc đến hắn nữa."
Nhớ đến cảnh tượng của ngày hôm đó, đến bây giờ Quý Hoa Dao cũng không thể quên được.
Cơ thể trần trụi của nam nữ dây dưa...!Tiếng rên rỉ kiều mị quyến rũ...!Còn có vật thể đáng sợ không ngừng đóng cọc vào trong cơ thể của nữ tử...!Đều làm cho Quý Hoa Dao thấy ghê tởm.
Lục Liễu thấy tiểu thư dứt khoát như thế, chắc chắn là lần này Tần tướng quân đã khiến tiểu thư đau lòng, Lục Liễu giậm chân, cuối cùng vẫn là hạ lệnh cho mã phu bắt đầu đánh xe vào kinh thành.
Xe ngựa rời đi làm nổi lên đầy đất bụi đất.
Cho đến khi mọi thứ lắng xuống thì một nam tử có thân hình cao lớn mới chật vật chạy đến.
Chỉ thấy gương mặt của hắn tuấn lãng nhưng quần áo xộc xếch, có chỗ thậm chí còn tả tơi.
Hắn ở gần thành lâu đi tới đi lui tìm kiếm, cho đến cuối cùng vẫn thất vọng.
"Hoa Dao...!Hoa Dao..."
Lúc này, có một nữ tử từ trên xe ngựa vội vã chạy tới, đứng ở trước mặt nam tử tuấn lãng nói: "Tần Dương, chúng ta đã thành phu thê, sao huynh còn dây dưa với tỷ tỷ, huynh không thể không có trách nhiệm với muội!"
Tần Dương siết chặt thành quả đấm rồi khẽ quát: "Quý Thục Nhàn, ngươi cút đi!"
...
Kinh thành tràn ngập phồn hoa, đi vào nơi sâu nhất của hẻm Chu Tước chính là Trấn Quốc Công