Ánh trăng màu bạc chiếu lên người Hoa Lạc Vũ, hắt ra một cái bóng hình người hơi méo mó, có chút kì dị, Lục Trì Mạn cúi đầu theo sau, dẫm lên cái bóng của y bước đi từng bước, suy nghĩ mông lung về nhiệm vụ.
Có Hoa Lạc Vũ bên cạnh giúp đỡ, hẳn là có thể hoàn thành sớm!
Hoa Lạc Vũ đột nhiên không hề báo trước đứng khựng lại, Lục Trì Mạn theo quán tính đâm sầm vào lưng y, bàn tay nắm lấy tay hắn của y hơi siết lại, chưa kịp lên tiếng hỏi thì giọng nói của y đã vang lên.
Nghe qua còn có ý cười nhàn nhạt: "Tiểu nương tử, chúng ta dường như bị chặn đường rồi!"
Lục Trì Mạn che trán, rướn người nhìn ra phía trước, hắc y nhân xếp lại thành hình vòng cung, đứng phía trước là một nam tử cao lớn bận y phục màu mặt trời, ngũ quan cân đối, tóm lại chính là một mỹ nam tử khiến người ta say đắm.
Lục Trì Mạn: "…" Đây lại là nhân vật nào nữa? Kẻ thù của ta hay là của nam chính?
Chắc chắn không phải của ta đâu, ta xinh đẹp thiện lương lại íu đuối như thế này, làm sao sẽ có kẻ thù chứ? Đây chắc chắn là kẻ thù của nam chính!
Diệu Diệu giật giật tín hiệu, nhắc nhở: [Tiểu kí chủ, ngài đã quên việc rơi xuống núi lần trước rồi à? Ngài từ đâu lại chắc chắn đây không phải là kẻ thù của ngài?]
[Đó là kẻ thù của nguyên chủ, ta mới đến nơi này, đã được động chạm đến ai đâu? Không phải của ta!]
[Ừ! Không phải của ngài!] Diệu Diệu lạch cạch offline, có bí mật nhưng không được nói, khó chịu a!
Bảo bảo quá khổ!!
_
Lục Trì Mạn không rảnh quan tâm đến hệ thống, hắn bây giờ đang rất muốn chửi thề, lại có thể vừa suy nghĩ đến hoàn thành nhiệm vụ sớm thì lại có người đi lên phá.
Ê! Nhưng mà mấy người kia chắc gì đã muốn chặn đường bọn hắn.
Lục Trì Mạn nói: "Hoa Hoa, sao ngươi lại nói thế? Nhỡ đâu người ta là muốn đứng đây ngắm trăng thì sao?"
"Phải ha! Tiểu nương tử nói có lí!" Hoa Lạc Vũ dường như bừng tỉnh, gật đầu tự nhủ: "Thói quen ấy mà!"
"…" Bị chặn đường riết rồi thành quen nên sinh ra phản xạ như vậy sao?
Ấy khoan! Y là giang hồ đệ nhất CHÍNH PHÁI mà, làm sao sẽ bị chặn đường chứ...thế nên, y là đem người chặn đường người khác quen rồi nên mới sinh ra loại phản xạ này đi!
Lục Trì Mạn dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên tay Hoa Lạc Vũ, nói: "Hoa Hoa! Chúng ta vẫn là nên đi đường của chúng ta đi, không nên làm ảnh hưởng đến nhã hứng ngắm trăng của người ta thì hơn!"
"Ừ!" Hoa Lạc Vũ nín cười, cố gắng để bản thân bình tĩnh, bước đi, còn quay đầu nhắc nhở: "Tiểu nương tử cẩn thận!"
Tập thể hắc y nhân cộng thêm mỹ nam tử khiến người ta say đắm đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị nhét nghẹn cẩu lương: "…"
Chúng ta nhìn qua giống như là đang ngắm trăng lắm hả?
Cư nhiên còn bị nhét đầy một mồm cẩu lương!
Thật là khiến người ta tức giận!
Mỹ nam tử bị làm cho tức giận, cuối cùng cũng lên tiếng, ngữ điệu không thể gọi là hài hòa: "Thanh Hoa Phong phong chủ! Tiểu công chúa! Hai vị đại nhân vật đi tới đi lui trong địa bàn của chúng ta tự nhiên như thế, không cảm thấy có điểm không thích hợp sao?"
"Hoa Hoa!" Lục Trì Mạn nghe câu nói của nam tử, kéo tay áo Hoa Lạc Vũ dò hỏi: "Vị mỹ nam này nói chúng ta đi lại trong địa bàn của hắn, chẳng lẽ đây chính là vị lão đại của Ẩn tộc đó?"
Hoa Lạc Vũ ghét bỏ liếc nhìn nam tử, có chút không vui, mỹ nam tử gì chứ? Y thờ ơ gật đầu: "Chính là!"
A!
"Không phải ngươi nói lão đại Ẩn tộc là một lão già biến thái chuyên đi lừa gạt nữ tử trẻ đẹp sao?" Người này một chút cũng không giống!
Lộ Tinh nghe đến phía sau, khuôn mặt đã triệt để biến đen: "…" Lão già? Biến thái? Lừa gạt nữ tử?
Một mỹ nam tử như ta lại bị người ta nói thành như thế này, có tức giận không?
Có tức giận không cơ chứ?
Ta tức đến lộn cả lòng mề rồi!
Mỹ nam tử khiến người ta say đắm, tức giận rút kiếm, không nói một lời đánh tới.
Một lời không hợp liền đánh, giang hồ thật là manh động a!!!
"Hừ!" Hoa Lạc Vũ dường như khinh bỉ, ôm lấy hắn hướng bên cạnh bay sang, một kiếm của Lộ Tinh có thể đoán trước đâm vào không khí.
Lục Trì Mạn liêm sỉ bay theo gió, trở tay ôm chặt Hoa Lạc Vũ đề phòng y trượt tay làm rơi mình, loại chuyện này rất dễ xảy ra, không có gì tuyệt đối ở đây hết!
Lộ Tinh càng thêm tức giận, mấy lần đánh tới đều bị Hoa Lạc Vũ nhẹ nhàng né đi, nhìn qua có chút ngu ngốc!
Mỹ nam tử khiến người ta say đắm quay đầu gào lên: "Các ngươi còn đứng đó nhìn cái gì? Lên! Bằng mọi giá bắt hai người này lại cho ta!"
Một mình đánh không lại liền gọi người quần ẩu, thủ đoạn này thật là!
Hoa Lạc Vũ liếc mắt xem thường đám người, từ trong mũi bật ra một tiếng hừ lạnh kiêu ngạo, nói lớn cho một đám người cùng nghe: "May cho đám các ngươi là hôm nay ta đi cùng tiểu nương tử, không đánh với các ngươi!"
Tỏ vẻ nếu y không phải đang ôm hắn, y nhất định sẽ đánh cho đám người này một trận đến cha mẹ đều không nhận ra!
Kiêu ngạo vô cùng!
Quay đầu liền ôm hắn, thi triển khinh công bay đi như gió.
Một đám hắc y nhân phía sau cộng thêm mỹ nam tử bị chọc càng thêm hăng máu, một đường đuổi sát phía sau.
Khung cảnh phi thường hoành tráng!
Dạ nguyệt soi sáng, bóng người nối tiếp!
_
Phía trước là sát thủ lớp lớp, phía sau là vực sâu vạn trượng.
Hoa Lạc Vũ bình tĩnh nghiêng đầu, khóe miệng còn hơi giương lên, không một chút lo lắng, ngữ điệu lười biếng như hỏi mà như tự nói: "Tiểu nương tử! Chúng ta giống như không chạy tiếp được rồi!"
Lục Trì Mạn vừa nhìn thấy vực sâu trong đầu liền hiện lên vô số cảnh tượng nhân vật chính tiêu sái rơi xuống vực như thế nào, một loại cảm giác tự tin vào hào quang của
nhân vật chính xông tới khiến hắn không sợ hãi!
Nhìn vực sâu vạn trượng này đi, cái tình tiết cẩu huyết mà các mẹ ruột đều thích viết này! Thật khiến người ta không thể không cảm thán từ tận đáy lòng!
Hắn nghiêng đầu hỏi Hoa Lạc Vũ: "Ngươi có định đánh hay không?"
Nhìn thế nào cũng không thấy người này có ý định muốn đánh, cứ nhìn bộ dạng của y cười tủm tỉm là biết!
Hoa Lạc Vũ trả về một chữ, khẳng định: "Không!"
"…" Câu trả lời không ngoài ý muốn chút nào, khiến người ta không thể không hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Giọng nói của Hoa Lạc Vũ trở nên xa xôi, làm người ta lâm vào cảm giác mông lung, như nghe được lại như không nghe được: "Ta sợ...ta sợ trong lúc ta đánh sẽ phân tâm, không thể bảo vệ chu toàn cho tiểu nương tử."
Ta sợ rằng ta sẽ lại không tìm thấy ngươi!
Hoa Lạc Vũ đột nhiên siết chặt nắm tay, Lục Trì Mạn nhìn sang thấy y mỉm cười hơi kì lạ, hắn không hiểu nụ cười kia có hàm ý gì, nhưng nhìn qua rất không hài hòa, một nỗi buồn không biết từ đâu tràn đến.
Y nói: "Tiểu nương tử! Sau này, bất kể như thế nào ta đều sẽ không để ngươi một mình!"
Lục Trì Mạn bất giác mỉm cười, hướng y "ừ" một tiếng, hắn vui vẻ.
Sau đó, tiếng cười của mỹ nam tử khiến người ta say đắm vang lên, cắt ngang một điểm vui vẻ này.
Lộ Tinh đại khái là bị nghẹn cẩu lương đến cáu, đâm chọt: "Sắp chết đến nơi rồi còn ân ân ái ái, các ngươi có hiểu hoàn cảnh lúc này của mình không thế?"
Lời này đã nói lên tiếng lòng của cơ số cẩu độc thân a!
Lục Trì Mạn bị cắt ngang điểm vui vẻ, cũng không để ý hình tượng vặn ngược: "Ngươi suốt ngày ở trong núi như thế, chưa từng yêu đương thì biết cái gì?"
"Còn có, bổn công chúa xinh đẹp thiện lương như ta đắc tội các ngươi chỗ nào chứ? Các ngươi còn dám đuổi giết ta, chuyện này mà truyền ra giang hồ, một đám người yêu thích ta mỗi người đạp một cái liền có thể dẫm bẹp Ẩn tộc của các ngươi!"
Nghĩ đến liền bực mình, hắn vừa chân ướt chân ráo xuyên tới đây, một lần lại một lần bị đuổi giết, bị hãm hại.
Lục Trì Mạn: "…" Ta mẹ nó đã làm gì các ngươi chứ?
Lộ Tinh bị mắng không nhột, ngược lại nhìn Lục Trì Mạn với một con mắt khác, sảng khoái nói: "Tiểu công chúa, chúng ta là sát thủ, chỉ nhận tiền làm việc. Trước nay chưa từng quan trọng mục tiêu là ai, đã nhận tiền rồi, việc tất nhiên phải làm!"
"Còn tiểu công chúa đắc tội với ai, này phải chính công chúa người đến nhớ rồi, chúng ta không biết!"
Lục Trì Mạn: "Hừ!" Nói nhiều như thế cuối cùng chính là không biết gì! Sát thủ bây giờ đều văn vẻ như vậy sao?
Đã như vậy, đợi lần tới quay lại Ẩn tộc trộm Tụ Hồn Châu, hắn nhất định sẽ trộm thêm vài thứ, tiền cũng không trả nữa!
Lục Trì Mạn nắm chặt bàn tay lớn hơn tay mình của Hoa Lạc Vũ, hỏi: "Hoa Hoa! Ngươi có sợ không?"
Hoa Lạc Vũ mỉm cười: "Có tiểu nương tử bên cạnh, ta không sợ!"
"Vậy thì đi thôi!"
"Ừ!"
Nếu đã không đánh, vậy thì nhảy thôi!
Cũng không phải là chưa từng rơi qua, Lục Trì Mạn tỏ vẻ hắn còn tin tưởng vào hào quang nhân vật chính của mình, nhất định sẽ không sao!
Lộ Tinh trơ mắt nhìn đôi tình nhân ân ái nắm tay nhau tiêu sái nhảy xuống vực sâu như đi bái đường thành thân, chỉ thiếu hỉ phục nữa thôi!
Một hắc y nhân trong đó cầm đuốc chạy qua, soi xuống một lúc chạy lại nói: "Lão đại! Thật sự rơi xuống rồi!"
"Ừ!" Lộ Tinh phất tay, quay người đi trước: "Về thôi! Thông báo với người kia, nhận tiền đi! Lần sau loại nhiệm vụ kiểu này đừng có nhận nữa, bao nhiêu tiền cũng không nhận!"
"Vâng!"
Có người lại hỏi: "Lão đại! Hai người đó nhảy xuống như thế, thật sự chết rồi sao?"
Lộ Tinh nghĩ cũng không thèm nghĩ, đáp: "Không!"
Có người hiếu kì: "Vì sao?"
"Ta hỏi ngươi, với năng lực của Hoa Lạc Vũ, kể cả y có ôm thêm tiểu công chúa, chúng ta thật sự đánh thắng được y không?" Lộ Tinh rất có kiên nhẫn giải thích: "Rõ ràng là không, vậy y vì sao lại nhảy xuống đó chứ? Bởi vì cho dù rơi xuống đó, y chắc chắn sẽ không có việc gì!"
Hắc y nhân lại không hiểu: "Nếu như thế, người kia sẽ trả tiền cho chúng ta sao?"
Lộ Tinh một bộ thương nhân nhiều thủ đoạn: "Ngươi không phải lo, ít nhất trong mấy ngày tới Hoa Lạc Vũ sẽ không thể đi lên ngay được, tiền, chúng ta nhất định có thể lấy được!"
"Thế sau này người kia biết chúng ta lừa hắn thì sao?"
"Ngươi lại không cần lo! Tiền đã vào tay ta rồi, đừng có mơ mà quay về!"