Sáng nay, hoàng thượng thượng triều, đem chuyện cầu gả của tiểu bảo bối thông báo cho toàn thể quần thần quan lại.
Chính là thông báo, không phải trưng cầu ý kiến!
Đối với chuyện này, quần thần đều không không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng tuyệt đối là đang cực kì không hài lòng, vấn đề ở đây chính là không hài lòng cũng không thể thay đổi được gì!
Hạ Đình trong lòng vui mừng, bước ra khỏi hàng tạ ơn!
Thái giám tổng quản như thường lệ cao giọng hét lên một câu: "Có chuyện bẩm báo, không chuyện bãi triều!"
Một quan nhân đứng đầu lập tức bước ra khỏi hàng, cúi đầu: "Bệ hạ! Thần có chuyện muốn bẩm báo!"
"Ồ!" Mộc Thiên Quân nhìn đến người muốn bẩm báo, ngạc nhiên: "Quan thượng thư? Ái khanh có chuyện gì vậy?
Quan Thụy Kinh rút ra từ trong tay áo một bức tấu chương, giơ lên quá đầu: "Bệ hạ xem cái này thì biết!"
Mộc Thiên Quân trong lòng cảm thán "lại là tấu chương a!", gật đầu với công công.
Công công nhận lệnh đi xuống đón lấy tấu chương đưa tới, Mộc Thiên Quân mở ra xem, một lúc sau ông cất tiếng: "Thừa tướng đại nhân!"
Hạ Đình lần nữa bước ra: "Có thần!"
Mộc Thiên Quân ngữ điệu trầm ổn không nghe ra thái độ: "Ái khanh có biết tấu chương này nói cái gì không?"
Hạ Đình như cũ đáp: "Hồi bệ hạ, thần không biết!"
Mộc Thiên Quân nói: "Không biết sao? Vậy ta nói, tấu chương này tố cáo Hạ ái khanh có ý đồ mưu phản! Hạ ái khanh nghĩ thế nào?"
Hạ Đình biết chuyện này cuối cùng sẽ đến, quỳ xuống nhưng không khấu đầu, cũng không có vẻ gì là lo sợ, bình tĩnh khác thường.
Ông nói: "Bệ hạ! Bất kể là bệ hạ có tin hay không, nhưng thần vẫn phải nói, thần không có! Thần oan uổng!"
Mộc Thiên Quân trầm ngâm chốc lát lại lên tiếng: "Quan thượng thư! Ái khanh có bằng chứng không?"
Quan Thụy Kinh rõ ràng có chuẩn bị từ trước, đem ra nhân chứng vật chứng đầy đủ, thuyết phục.
Xem trên bộ dáng chính là quyết tâm muốn kéo Hạ Đình xuống khỏi cái ghế thừa tướng!
Mộc Thiên Quân nói: "Hạ ái khanh có gì muốn nói không?"
Aiza! Nếu không phải vì cái vị trí này có thể chống lưng cho tiểu bảo bối tung hoành ngang dọc, Mộc Thiên Quân thật sự rất không muốn làm!
Một bên Hạ Đình chính là không biện minh cũng không giải thích, chỉ một mực kêu oan!
Một bên khác Quan Thụy Kinh lại càng kiên trì, sống chết không buông!
Hai bên tạo nên một hiện trường phi thường ồn ào, lại thêm quần thần xung quanh ngươi một câu ta một câu, cãi nhau đến gà bay chó sủa.
Mộc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn trời, Mộc Thiên Kỳ cúi đầu nhìn đất, chỉ có Mộc Thiên Phàm trời sinh có đam mê náo nhiệt, kích động lay quạt xếp, vểnh tai lên nghe một đám người cắn xé đến nghiện.
Mộc Thiên Quân chán nản vỗ trán, chống cằm nhìn một đám người điên cuồng biện luận như thi đấu.
Làm vua thật khó a, phải đâu chuyện đùa!
Hèn gì tiểu bảo bối đột nhiên lại gửi thư về, nội dung còn khó hiểu như thế, hóa ra là Hạ Đình đã sớm biết bản thân bị gài bẫy, tìm đường thoát cho ái nữ.
Làm ta còn tưởng Hoa Lạc Vũ lâu như vậy còn chưa làm tiểu bảo bối động tâm, thua trên tay một nữ tử, thì ra không phải!
Nhắc đến lại nhớ tiểu bảo bối a! Không biết bây giờ đang làm gì, có béo ra không nữa!
Mộc Thiên Quân lười nghe đám người cãi lộn, phất tay lên tiếng: "Im lặng!"
"Đừng có cãi nhau nữa! Đều là nam nhân trụ cột gia đình sao lại cãi lộn cắn xé như nữ nhân như vậy?"
Chờ cho đại điện khôi phục yên tĩnh, ông lại nói tiếp: "Thừa tướng đại nhân mấy chục năm qua vì dân quên mình, hi sinh trợ giúp trẫm bảo vệ an ổn đất nước này như thế nào chúng ta đều rõ ràng. Mấy chục năm qua chưa từng có ý đồ mưu phản, bây giờ mới mưu phản cái gì chứ! Trẫm nhìn thế nào cũng thấy có điểm không thích hợp!"
"Hơn nữa, các ngươi đừng nghĩ rằng ai cũng thích ngồi lên chỗ này! Các ngươi bây giờ ai có ý định muốn tạo phản thì đứng ra đây, trẫm đem ghế cho ngồi luôn này!"
Mộc Thiên Trần nhìn lên chớp chớp mắt, gọi: "Phụ hoàng!"
Người là hoàng thượng, những lời như thế không nên nói a!
Muốn thiên vị cũng đừng rõ ràng như vậy!
Mộc Thiên Phàm lại lay quạt xếp cười đùa: "Phụ hoàng! Con cũng không thích ngồi cái ghế đó, người có ghét con thì ghét, ngàn vạn lần đừng có cho con đấy!"
Mộc Thiên Quân tỏ vẻ khó chịu, nói: "Thôi được rồi, chuyện này cần phải điều tra kĩ càng hơn! Chu ái khanh!"
Chu Trình An bước ra khỏi hàng: "Có thần!"
"Chuyện này giao cho Đại Lý Tự của khanh đấy, đừng làm trẫm thất vọng!"
"Bãi triều!" Mộc Thiên Quân đứng lên, ra vẻ phất tay áo, lăng lăng đi mất.
Đám quan lại này ấy mà, suốt bao năm qua vẫn chưa thôi ý định ép ta phải đi theo khuôn khổ, không được tùy hứng!
Mộc Thiên Quân thừa biết có mấy lão quan vẫn còn không phục việc mình ghi tên tiểu bảo bối vào gia phả!
Chẳng qua cái ghế này ấy mà chung quy vẫn là ta ngồi mà không phải bọn họ ngồi, nên không phục thì thế nào, không phải cũng chỉ có thể nhịn sao?
Hừ!
Chu Trình An: "…" Biết ngay là lại đến tay mình mà! Phiền a!!
...
Lục Trì Mạn tỉnh dậy đầu tiên là nhìn thấy Hoa Lạc Vũ ngồi tựa lưng vào một tảng đá, gục đầu vào đầu gối không nhúc nhích, trước mặt là đống lửa còn dang dở cháy.
Hắn chống người ngồi dậy mới biết chính mình vừa nằm trên áo choàng của y, bên dưới là một đống lá khô.
Nhìn khung cảnh nơi này hắn không cần nghĩ liền có thể chắc chắn, hắn ha ha lại rơi vào hang động rồi!
Nhưng không như lần trước tỉnh dậy cả người đều đau nhức, lần này một chút xíu đau đớn cũng không có, cũng không biết hắn làm sao lại rơi tới nơi này nữa.
Lúc đó cùng với Hoa Lạc Vũ nhảy xuống vách núi, hắn liền bị y điểm huyệt, không hiểu thấu liền ngủ mất, sau đó xảy ra chuyện gì thì chỉ có y mới biết!
Không biết lần này con hàng hệ thống còn lặn sâu không
nữa!
Lục Trì Mạn im ắng gọi hệ thống,
Diệu Diệu! Mi còn được không?
Diệu Diệu nghe gọi đi ra, giọng điệu không thể nói là vui vẻ: [Tiểu kí chủ! Ngài nói thế là có ý gì? Ta cái gì được không?]
Không có ý gì cả! Chỉ muốn xác nhận một chút xem mi có bị rơi tín hiệu không thôi!
Diệu Diệu: […] Nhưng câu hỏi kia phi thường gây hiểu lầm a!
Lục Trì Mạn đem áo choàng dưới người choàng lên cho Hoa Lạc Vũ, gần sát như thế hắn mới phát hiện y ngủ dường như không yên ổn, cả người nóng như phát sốt, trên trán còn lấm tấm từng giọt mồ hôi liên tục rịn ra.
Hắn đưa tay áp thử lên trán y, bị nhiệt độ hù tới sợ hết hồn, vội lay lay y, vừa lay vừa gọi: "Hoa Hoa! Hoa Hoa! Ngươi sao thế? Tỉnh dậy đi!..."
Đừng nói với hắn là y đem áo choàng lót lưng cho hắn, bị gió đêm thổi đến hỏng đấy nhé!
"Hoa Hoa!..."
Một tay của Hoa Lạc Vũ đột nhiên bắt lấy tay Lục Trì Mạn, nhanh như chớp kéo hắn ngã xuống đống lá khô, một khoảnh khắc chưa qua y đã xoay người đè lên.
Lục Trì Mạn trợn tròn mắt không kịp phản ứng, trên người cảm nhận được độ nặng đè lên, cánh môi ngay lập tức bị cuốn lấy, khuôn mặt anh tuấn ngút trời của Hoa Lạc Vũ phóng đại trước mắt.
Quan trọng nhất là hắn rõ ràng cảm nhận được một vật không xác định ở bên đùi mình im ắng tỏa ra nhiệt độ kinh người.
Nếu không nhầm lẫn gì thì đó hẳn là tiểu đệ đệ của Hoa Lạc Vũ đi! Mới sáng sớm làm gì mà hưng phấn như vậy a...không giống với bình thường.
Ấy khoan! Cái này không giống buổi sáng chào cờ, càng giống như là ăn phải xuân dược kia.
Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra?
Hoa Lạc Vũ nhắm nghiền hai mắt, như là theo bản năng gặm cắn từ môi trượt dần xuống phía dưới, một tay của y còn không yên phận kéo rối cổ áo của Lục Trì Mạn.
Khi bàn tay của Hoa Lạc Vũ chạm đến quả lựu nhét trong ngực của Lục Trì Mạn thì y đột nhiên tỉnh lại.
Nhìn người bên dưới nhắm chặt hai mắt, căng thẳng nằm im không nhúc nhích, rõ ràng là sợ hãi vô cùng, lí trí của Hoa Lạc Vũ thanh tỉnh, ôn nhu gạt đi sợi tóc mai bám trên mặt hắn.
Y cúi đầu hôn lên đôi môi hồng đào đang mím chặt, dịu dàng an ủi.
"Xin lỗi tiểu nương tử!"
Lục Trì Mạn mở mắt, nhìn thấy Hoa Lạc Vũ chống người ngồi bó gối lại ở chỗ cũ, nhìn qua đáng thương vô cùng.
Trong ngực đột nhiên dâng lên một cảm giác khó nói thành lời, càng sợ hơn là y nhịn như thế có thể nhịn đến hỏng luôn không a!
Hắn mặc dù chưa từng nghiệm qua nhưng cũng biết loại cảm giác dính thuốc này cực kì không dễ chịu.
Hoa Lạc Vũ cảm giác được hắn ngồi xuống bên cạnh, y nói, giọng nói kìm nén trở nên khàn đặc: "Tiểu nương tử! Ngươi đừng đến gần như vậy, ta sợ mình sẽ không nhịn nổi mất!"
Lục Trì Mạn nghe thế yên lặng nhấc mông ngồi xa một chút, lại nghĩ nghĩ bây giờ hắn với y chính là một đôi tình nhân, y vì không muốn đi quá giới hạn mới kêu mình cách xa, mình làm như thế thật sự không đúng đắn, nghĩ thế hắn lại nhấc mông ngồi sát tới.
"Hoa Hoa! Ngươi vì sao lại bị như thế?" Rơi xuống vực thôi mà lại trúng phải xuân dược là cái tình tiết kiểu gì? Mẹ ruột càng ngày càng biết chơi!
Hoa Lạc Vũ cả người cứng đờ, cứng ngắc trả lời: "Ta cũng không biết nữa! Lúc rơi xuống đây không cẩn thận quyệt trúng gai của một loại cây lạ, lúc đấy không để ý lắm, không nghĩ đến lại bị thế này!"
"Ngươi rất khó chịu đúng không?" Lục Trì Mạn dò hỏi: "Hay là ta dùng tay giúp ngươi?"
"Không cần!" Hoa Lạc Vũ đầu cũng không nhấc lên, kiên trì ôm lấy chính mình, giọng nói càng ngày càng khàn đi, khó khăn lên tiếng: "Tiểu nương tử mặc kệ ta đi, ta nhịn qua là được rồi! Nếu không trong lúc ta mất kiểm soát, sẽ làm tổn thương đến ngươi! Ta không muốn như thế!"
Lục Trì Mạn: "…" Nhỡ nhịn hỏng thật thì phải làm sao?
Diệu Diệu mấy lần muốn nói đều nhịn lại, bấy giờ nhịn không nổi nữa, lên tiếng: [Thì chính ngài tới a tiểu kí chủ! Y nhịn hỏng thật thì sau này ngài lấy gì mà dùng?]
Tiểu kí chủ còn ngồi đó suy nghĩ nữa thì nam chính nhịn hỏng là chuyện có thể xảy ra!