"Lục Trì Mạn! Ngươi cũng có ngày hôm nay!"
...
Mẹ nó! Đứa nào nổi điên rống lên với ta vậy?
Bên tai vang vọng một giọng nói bén nhọn cùng tiếng cười kì dị quẩn quanh tên gọi của mình, Lục Trì Mạn nghĩ muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng nề không nghe theo điều khiển vẫn khép chặt.
Trong đầu tràn đầy nghi hoặc, hắn nhớ rằng mình đã lấy được Lưu Ly Ngọc Bích, sau đó ngọc châu đột nhiên hóa thành một luồng sáng không hề báo trước lao tới, sau đó hắn đã ngất đi rồi!
Cho nên, ta đây là bị làm sao? Chẳng nhẽ là mộng du? Hình như mộng du có biểu hiện như vậy đi!
Mà cũng không phải, mộng du thì làm sao biết là mộng du?
Hắn cố gắng mở mắt mấy lần cũng đều không được, bên tai vẫn là giọng nói ấy, điên cuồng, tràn đầy hận ý: "Lục Trì Mạn, rốt cuộc cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta! Ngươi biết không, ta rất căm hận ngươi, ta chờ ngày ngươi ở trước mặt ta thảm hại, vô dụng, yếu ớt...ta đã chờ ngày này rất lâu rồi! Ngươi biết vì sao ta hận ngươi không? Bởi vì gương mặt của chúng ta giống nhau, bởi vì tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời này đều hướng đến ngươi mà bỏ qua ta, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn thấy sự tài giỏi của ngươi mà không hề quan tâm đến sự cố gắng của ta! Vì sao chứ? Ta không tốt ở chỗ nào chứ? Vì sao...hả?"
Lục Trì Mạn rất là buồn bực, cả người như bị cố định không nhúc nhích được, mắt cũng không mở được, có quỷ a! Lại thêm cái đồ dở hơi nào ở bên cạnh gào thét cực kì có khí thế, còn hỏi cái gì lạ lùng, cứ "vì sao" nãy giờ, hắn làm sao biết vì sao?
Thật là! Không nói chuyện đàng hoàng được thì im luôn đi, thủng cả màng nhĩ của trẫm!
Trẫm một người hiền lành thiện lương tốt đẹp người người yêu quý, loài loài yêu quý, đã từng đắc tội qua ai đâu chứ, hận trẫm cái gì a? Trẫm tội nghiệp như vậy không thương xót thì thôi đi! Hận cái con khỉ!
Ai biết ngươi là ai chứ? Đi lên liền nói nhảm nhiều như vậy, cái quan trọng thì không thấy đề cập đến, không thấy mệt sao?
Có vẻ như người kia rốt cuộc cũng phát hiện ra hắn chưa có tỉnh, bản thân tự nói tự nghe hồi lâu nên dừng lại không nói tiếp.
Sau đó, Lục Trì Mạn mở được mắt.
Đập vào tầm mắt đầu tiên là căn phòng đá, khắp nơi treo đầy vũ khí kim loại cùng với các loại dụng cụ tra tấn như trong phim bom tấn, chỉ nhìn qua một cái thôi cũng khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Tiếp theo là một người bị trói chặt tứ chi nửa sống nửa chết rũ đầu ngất đi, cả cơ thể mềm nhũn dựa vào hai tay bị treo ngược mà miễn cưỡng đứng thẳng, mái tóc rối bù buông thả ướt sũng, từng giọt nước hòa quyện cùng máu nhỏ giọt trên nền đá.
Đối diện là một thiếu niên mặc y phục màu thiên thanh có khuôn mặt cực kì xinh đẹp, nhưng lúc này vì cảm xúc bất ổn mà trở nên vặn vẹo ghê rợn khác thường.
Lục Trì Mạn trong trạng thái linh hồn đứng trong góc phòng, lúc này nhìn đến khuôn mặt của thiếu niên hắn cực kì ngạc nhiên, bởi vì khuôn mặt này quen cực kì luôn nha, ta mỗi khi soi gương đều sẽ nhìn thấy, còn thường xuyên tự nhủ chính mình thật đẹp!
Nhưng hắn lập tức lắc đầu cảm thán, đều là mặc y phục cùng màu, nhưng người này một chút cũng không có khí thế xuất trần của hắn a! Người này chắc chắn không phải là mình!
Ừm!
Như vậy, vấn đề lại tới! Người này là ai?
"Lục Trì Thanh! Ngươi cần gì phải như vậy?"
Trong căn phòng lại vang lên một tiếng nói khác, hơi khàn nhưng lại thanh lãnh dễ nghe, người bị treo trên giá tỉnh lại, ngẩng đầu tự than một câu không rõ ràng.
Theo cái ngẩng đầu ngầu lòi, khuôn mặt vẫn luôn rũ xuống liền lộ ra, một khuôn mặt giống y hệt thiếu niên kia nhưng lại đem cho người ta cảm giác bất đồng.
Chính là một loại khí chất cao quý tỏa ra từ một cái liếc mắt cũng khiến người ta phải khuất phục.
Chính là ấn kí kì lạ trên mi tâm đang tỏa ra ánh sáng mỗi lúc một sáng hơn cũng khiến cho người ta phải kinh diễm.
Chính là một cái ngẩng đầu liền có thể đem sự khác biệt giữa hai khuôn mặt tương đồng đến tuyệt đối lộ ra rõ ràng.
Chính là một sự đặc biệt từ trong xương tủy, độc nhất vô nhị.
Lục Trì Mạn nhìn thấy khuôn mặt của người bị treo trên giá bừng tỉnh, hắn đây là lại thu được thêm kí ức từ Lưu Ly Ngọc Bích đi, giống như lần trước.
Cho nên, người bị treo kia chính là ta rồi, loại khí chất đi kèm hiệu ứng chói lóa như thế mới đúng là ta!
Nhưng mà, ta bị tra tấn nha, nhìn qua rất là đau nha! Cũng may loại tiếp thu kí ức này không đi kèm hiệu ứng cảm giác, nếu không sẽ cực kì ám ảnh luôn đó!
Thật là ác độc a! Sao lại đối xử với ta như vậy chứ?
Lục Trì Thanh nghe hắn nói như vậy càng thêm kích động, điên cuồng như ăn phải thuốc nổ: "Ta cần gì phải như thế? Ha ha! Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta cần gì phải thế sao? Ngươi có tư cách gì để nói câu đó hả? Là ngươi ép ta đi tới ngày hôm nay, là ngươi ép ta phải như thế này, ngươi còn hỏi hay lắm!"
"Lục Trì Mạn! Ta căm hận ngươi! Ta căm hận ngươi! Nếu ngươi không còn trên thế gian này nữa thì ta mới là độc nhất vô nhị, chỉ cần không có ngươi thì mọi người sẽ chọn ta thôi!"
"Lục Trì Mạn! Chính sự tồn tại của ngươi khiến ta trở nên như ngày hôm nay!"
Lục Trì Mạn: "…" Sống mấy trăm năm qua, kinh qua đủ loại tiểu thuyết cẩu huyết, lần đầu tiên mới nghe sự tồn
tại của mình cũng khiến người khác phát rồ đến như vậy, thật sự là chán không muốn mở miệng luôn a!
Trình độ viết tình tiết cẩu huyết của mẹ ruột càng lúc càng lên tay!
"Ha!" LỤC TRÌ MẠN đột nhiên bật ra một tiếng cười nhạt thếch, nghe qua có chút bất lực, giọng nói phát ra có hơi khàn, mặc dù toàn thân đều là thương tích lại không che lấp được một thân khí thế ngất trời của hắn, đôi mắt lưu ly sáng ngời: "Lục Trì Thanh! Ngươi nhầm rồi, sự tồn tại của ngươi mới là nguyên nhân khiến ngươi trở nên như vậy, chứ không phải ta!"
"Ngươi nói mọi thứ tốt đẹp đều hướng ta mà đến, bỏ qua ngươi, mọi người đều nhìn thấy tài giỏi của ta nhưng không quan tâm sự cố gắng của ngươi? Đừng có nói những câu gây cười như vậy! Chính ngươi không tự xem lại bản thân mình tốt đẹp ở chỗ nào, suốt ngày chỉ biết ghen tị với ta, trách cứ mọi thứ không chọn ngươi, tự cho là bản thân rất cố gắng cái gì?"
"Ngươi tưởng rằng những thứ ta có được của ngày hôm nay đều là nằm ngủ cả ngày mà ra chắc? Một thân linh lực của ta tự dưng mà có à? Ngươi tưởng mọi người chọn ta, khen ta tài giỏi rất sung sướng hả? Vậy ngươi có nghĩ đến mỗi khi đại loạn xảy ra, người nào bị gọi đi đầu tiên? Mỗi lần có việc gì khó, người nào lại bị gọi đi làm đầu tiên? Ngươi có quyền làm cái này làm cái kia, thích cái này thích cái kia, mỗi ngày đều có thể ăn no ngủ kĩ, ta mẹ nó có được như thế không hả?"
"Sướng không biết đường sướng, còn gào thét hận thù cái gì không biết! Nếu không phải ngươi là đệ đệ của ta, ta đã sớm một đạp đạp bay ngươi đi rồi. Đang yên đang lành, gào rú cái con khỉ!"
"…"
"…"
Lục Trì Thanh bị mắng một hồi mặt cũng nghệt ra, cũng không biết là tỉnh ngộ hay là bất ngờ mà không nói được tiếng nào.
Đồng dạng ngây ngẩn còn có Lục Trì Mạn, nhìn bộ dáng kia không giống như sẽ đanh đá như thế a! Hình tượng này không giống với hình tượng mà hắn nghĩ.
Mẹ ruột bẻ lái nhanh như điện giật, một phát chết đứng!
Hồi lâu sau Lục Trì Thanh mới lấy lại được tinh thần, càng khí thế hơn gào lên: "Ngươi đừng có giảo biện! Ngươi cái gì cũng hơn ta, ngươi được mọi người kính trọng, ngươi cái gì cũng đều tài giỏi, đến cả người ta thích cũng thích ngươi? Ta căm hận ngươi! Ta căm ghét ngươi!"
"Người đâu?" Lục Trì Thanh một bộ dáng "ta không nghe, ta không tin" lắc đầu, quay đầu đi ra ngoài, người đã đi khuất rồi còn có thể nghe được giọng nói bén nhọn đậm chất tiểu boss chỉ biết dùng miệng vọng lại: "Lục Trì Mạn tỉnh lại rồi, các ngươi vào chiếu cố một chút, đừng có làm chết là được!"
Lục Trì Mạn quay đầu nhìn thấy LỤC TRÌ MẠN nhìn theo bóng lưng của Lục Trì Thanh, đột nhiên cụp mi thở dài một tiếng, khe khẽ lầm bầm một câu không rõ ràng.
Giống như là...
"Lục Trì Thanh!"
...
[Tinh! Nhiệm vụ phụ tuyến thu thập Tụ Hồn Châu hoàn thành!]
Trước mắt hóa thành một mảnh trắng xóa, tất cả mọi cảnh vật đều biến mất, Lục Trì Mạn nghe trong đầu một âm thanh lạnh băng quen thuộc, âm thanh của hệ thống quân a!
Đặc biệt không êm tai!
Cắt ngang giấc mơ của ta rồi!
[Phần thưởng nhiệm vụ: Mảnh vỡ kí ức!
Kí chủ! Mời xác nhận!]
Lục Trì Mạn trải qua hai lần bây giờ đã ngựa quen đường cũ bình tĩnh "xác nhận", không biểu tình gì hơn!
Cảm giác được vòng ôm của Hoa Lạc Vũ, hắn yên tâm nhắm mắt lại, sắp xếp một chút thông tin thu được từ lúc đến thế giới này, cẩn thận suy nghĩ!
Diệu Diệu trái lại một chút cũng không có duyên chạy ra cắt ngang: [Tiểu kí chủ! Thu được mảnh vỡ kí ức, có tiếp nhận không?]
Điều khiến nó bất ngờ chính là tiểu kí chủ vậy mà không có nổi giận, trái lại còn rất bình thường hỏi một câu: "Bây giờ là mấy giờ?"
[Nửa đêm nha tiểu kí chủ!]
[Ngài tiếp thu sao?]
Ừ!
Dù sao cũng đang ngủ dở, bây giờ đang nửa đêm thức dậy lại đánh thức Hoa Lạc Vũ thì không tốt lắm, không bằng đi ngủ tiếp nhân tiện tiếp thu mảnh vỡ kí ức luôn.
Diệu Diệu lần đầu tiên thấy tiểu kí chủ hiền lành như thế có hơi không quen, khi xưa đều là một bộ đanh đá không ai bằng, bây giờ đột nhiên thay đổi, mặc dù rất tốt, nhưng vẫn là không quen a!
Nhanh chóng đem kí ức truyền cho tiểu kí chủ khả ái xong, hệ thống liền lẳng lặng offline!
Đêm a! Về đi ngủ!