Ma Giáo.
Mộng Khinh Vân nhìn tân nương của chính mình, mi tâm lóe sáng một ấn kí kì lạ tỏa ra ánh xanh, đôi mắt lưu ly bình thản, khuôn mặt xuất trần trang điểm xinh đẹp, khuynh nước khuynh thành.
Chính là, bất kể là ai nhìn thấy khuôn mặt này đều sẽ bị kinh ngạc mà thốt lên "thì ra trên đời này lại có thể có người đẹp như thế!".
Chính là, chỉ cần ngươi là người sống trong địa phận của Nam Tấn đế quốc đều có thể nhận ra, khuôn mặt này chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân mà người người yêu thích, loài loài yêu thích!
Nam An tiểu công chúa Mộc Y Mạn!
Không đúng, bây giờ phải là Nam An tiểu vương gia Mộc Y Mạn mới đúng!
Nhưng Mộng Khinh Vân nhìn đến người này, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu lại là...
Lục Trì Thanh!
Khăn trùm đầu lả lướt rơi xuống đất, Mộng Khinh Vân kinh ngạc thốt lên: "Lục Trì Thanh?"
Đến đây, giáo chủ đại nhân rốt cuộc hiểu được đám thuộc hạ của mình tìm được phu nhân giáo chủ ở đâu ra, nếu là vị này, vậy thì mọi chuyện đều trở nên hợp lí rồi!
Ngoài vị này ra, không có ai có thể giống Mộc Y Mạn đến tuyệt đối!
Bởi vì, Lục Trì Thanh với Lục Trì Mạn chính là huynh đệ song sinh giống nhau đến tuyệt đối, đại biểu cho việc này chính là Lục Trì Mạn đột nhiên có thêm một ấn kí trên người thì Lục Trì Thanh cũng sẽ có.
Nhưng hai người này lại không khó phân biệt, tuy là khuôn mặt cùng bộ dáng đều không sai lệch, nhưng mà tính cách lại là một khoảng cách khó mà đong đếm a!
Lục Trì Thanh bị phát hiện danh tính tuyệt không hoảng, đầu tiên đem hai quả lựu nhét ở ngực ném ra ngoài, thoải mái thở ra một hơi, nhìn Mộng Khinh Vân một lượt từ trên xuống dưới, không chắc chắn suy đoán: "Ngươi là người của tiểu sư thúc?"
Hỏi xong cũng không đợi câu trả lời, tự nhủ một loạt khẳng định không rõ ràng: "Ngươi ở đây...vậy thì tiểu sư thúc cũng ở đây rồi! Hoa Lạc Vũ cũng ở đây, vậy thì cả người đó cũng đang ở đây! Quả nhiên! Lục Trì Mạn vừa xuất hiện, các người liền tấp nập chạy tới, một người lại một người đều bảo vệ hắn!"
Mộng Khinh Vân nghe thế, bình tĩnh lạ thường, thả qua một câu: "Lục Trì Thanh! Đã bao nhiêu lâu rồi mà ngươi vẫn như vậy à? Ngươi không tự biết rằng ngoài gương mặt này của ngươi ra, ngươi với hắn hoàn toàn không giống nhau!"
"Ta dám chắc rằng ngươi vẫn luôn không phục, vì sao đều là khuôn mặt này nhưng chúng ta lại quý mến hắn, bảo vệ hắn, cho rằng chúng ta không quan tâm đến ngươi đúng không?"
Lục Trì Thanh ngước mắt, nói: "Sự thật rõ rành rành là như thế! Chẳng nhẽ không phải?"
Mộng Khinh Vân ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Lục Trì Thanh, gật đầu khẳng định: "Đúng là không phải như thế!"
Lục Trì Thanh: "…"
Mộng Khinh Vân lại thả chậm ngữ điệu, như giảng giải phật pháp, nói: "Trên đời này có rất nhiều sự việc ngươi nhìn trong mắt, ngươi nghe trong tai, ngươi tưởng rằng nó là như thế nhưng lại không phải. Tất cả mọi việc xảy ra trên đời này đều có lí do của nó, ngươi nếu chỉ nhìn bên ngoài sự việc liền đã kết luận là sai lầm, ngươi phải hiểu rõ tường tận nó rồi mới kết luận mới chính xác!"
"Ngươi biết vì sao chúng ta đều cố gắng bảo vệ Lục Trì Mạn không? Bởi vì hắn từ khi sinh ra đã mang trong mình huyết tộc Thượng Cổ Thần Thú_Lục Minh Chu Tước (Phượng hoàng xanh), chú định hắn đời đời kiếp kiếp gắn liền với nó, mà thứ kia có biết bao nhiêu người mơ ước có được. Chúng ta không coi việc này là phúc nhưng cũng không coi đây là họa, chúng ta tự hào nhưng không tự cao, chúng ta hiểu rằng đây là số mệnh của hắn, hắn phải vượt qua! Chỉ là, chúng ta thương xót hắn, chúng ta bảo vệ hắn, nếu không một mình hắn một mình một người đối diện với nguy hiểm rình rập, đối diện với rất nhiều người có ý đồ giết hắn, hắn sẽ chết!"
"Lục Trì Mạn hắn từ khi sinh ra đã không dễ dàng, không thể giống như ngươi vậy hồn nhiên vô tư, an nhàn một đời. Hắn sớm một chút liền đã bị ép phải tự lớn lên, một tiểu hài tử bé tí phải học cái này học cái kia, phải làm cái này làm cái kia, phải ưu tú hơn người."
"Ngươi chỉ nhìn thấy hắn như vậy tài giỏi được người người yêu thích, người người kính trọng, người người quan tâm, người người bảo vệ. Nhưng ngươi có bao giờ biết được hắn như vậy đã phải trải qua những gì, phải đối mặt những gì, phải hi sinh những gì không?"
"Ngươi không biết! Lục Trì Thanh, đến một người sinh sau đẻ muộn như ta cũng biết được cũng hiểu được Lục Trì Mạn căn bản không dễ dàng gì, mà ngươi từ một bụng sinh ra, cùng một giờ sinh ra lại có thể một chút thần giao cách cảm với hắn, một chút yêu thương với hắn đều không có như thế sao?"
Lục Trì Thanh trầm mặc rất lâu mới nói, nhưng tinh thần có vẻ đã không được minh mẫn, gần như điên cuồng: "Nhưng ta không cam tâm!...Ta yêu Hoa Lạc Vũ...ta yêu y như mạng sống của mình vậy...ta yêu y điên cuồng, nhưng...cớ sao y lại yêu Lục Trì Mạn? Ta không cam lòng! Chỉ cần không có hắn, y sẽ là của ta!..."
"Đúng thế! Chỉ cần không có hắn, y sẽ là của ta!"
"Ngươi mơ à?" Mộng Khinh Vân một chút cũng không dịu dàng, thẳng tắp dội nguyên một gáo nước lạnh qua dập tắt sự điên cuồng của "nương tử tạm thời", tỉnh bơ dập tắt cả niềm tin: "Lục Trì Thanh! Ngươi
đừng có ngu ngốc như thế, ngươi đã quên năm đó y nói gì với ngươi sao? Y nói cho dù Lục Trì Mạn không còn tồn tại, cho dù một mảnh tàn hồn của hắn không còn, cho dù ba ngàn thế giới cũng không tìm được hắn, dù thế nào đi chăng nữa y cũng sẽ không bao giờ chọn ngươi!"
"Ngươi im đi!" Lục Trì Thanh cố chấp vô cùng: "Ta mặc kệ! Ta không cần y đáp lại ta, ta chỉ cần y biết trên đời này ta mới là ưu tú nhất, ta mới là độc nhất vô nhị! Ta có thể chờ y hồi tâm chuyển ý, một năm không được thì mười năm, mười năm không được thì trăm năm, nhiều hơn ta cũng chờ!"
"Chết tiệt!" Mộng Khinh Vân nghe qua nản vô cùng luôn, thật sự là muốn bốc khói, không muốn nói chuyện với kiểu người nói mà không nghe này nữa, nhanh tay điểm qua huyệt ngủ của Lục Trì Thanh.
Kế đó, "tân nương tạm thời" khép mắt ngã ngửa ra giường, vị giáo chủ nào đó xoa xoa lỗ tai rốt cuộc cũng được yên tĩnh, cảm thán, thật là cố chấp, thật là ồn ào, thật là không đáng yêu!
Hồi lâu sau lại đột nhiên thở dài như ông già, ngẩng đầu nhìn nóc nhà than thở: "Ái tình tình ái, hận thù kéo dài, bao giờ mới dứt a?"
...
Lục Trì Mạn mở mắt.
Đối diện là khuôn mặt anh tuấn ngất trời của Hoa Lạc Vũ đang hướng mình nhìn chăm chú, trên môi là cảm xúc mềm mại.
Thấy hắn tỉnh, Hoa Lạc Vũ đem môi rời khỏi môi hắn, lại ôn nhu đặt lên trán hắn một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, cánh tay chống hai bên người hắn của y chống đỡ chăn nệm ngồi dậy.
Y chớp chớp mắt, mỉm cười: "Tiểu nương tử! Chào buổi sáng!"
Lục Trì Mạn chớp mắt mấy cái mới tỉnh hẳn, chống người ngồi dậy, ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi y một cái, học theo bộ dáng của y mỉm cười: "Chào buổi sáng! Hoa Hoa!"
Hoa Lạc Vũ sáng sớm được dội đường, vui vẻ cười tít mắt, kéo hắn dậy rửa mặt chải chuốt đến hăng say.
Sự thật là sau đống công sức hết mình ấy, y cuối cùng vẫn là túm gọn tóc hắn thành một bó sau ót, dùng một sợi dây cùng màu với y phục của hắn buộc lại, còn thắt nơ phi thường khả ái, đoạn thừa của sợi dây còn dài thướt tha thỉnh thoảng sẽ bay ra đằng trước cuốn vào tay áo, bị hắn gạt đi một lần lại quay về một lần, kiên trì đến cùng a.
Lục Trì Mạn có chút cạn lời, giật giật khóe miệng mấy lần, cố gắng phớt lờ em nó, nhưng em nó lại rất nhiệt tình chạy ra xoát cảm giác tồn tại.
Hoa Lạc Vũ ngắm nhìn thành quả của bản thân, tự hào đến không ngừng gật đầu: "Đẹp quá! Tiểu nương tử thật là đẹp! Ta cảm thấy ngươi để tóc như thế này là đẹp nhất! Đúng không?"
Lục Trì Mạn trong ngoài không đồng nhất, cong môi cười cười: "Ừm! Đẹp lắm! Ngươi làm đều đẹp!"
Nội tâm lại âm thầm bổ sung, đó là bởi vì ta quá đẹp, đẹp đến mức muốn làm xấu đi cũng không có cách nào!
"Hì!" Y cứ cười tủm tỉm như bị trúng tà, chống tay lên bàn, ép mặt tới gần hỏi: "Vậy...tiểu nương tử, ăn sáng thôi nhỉ? Tiểu nương tử muốn ăn gì?"
Lục Trì Mạn còn đang tưởng tượng về bộ dạng của mình lúc này, không để ý qua loa đáp một tiếng: "Ăn gì cũng được, ngươi tự nghĩ đi!"
"Vậy được rồi!"
Lục Trì Mạn nghe y nói xong, trơ mắt nhìn khuôn mặt của y dán tới, nhè nhẹ hôn hắn một cái xong mỉm cười.
Lại nhè nhẹ hôn thêm một cái, mỉm cười.
Lại nhè nhẹ hôn tiếp một cái, mỉm cười!
...
Lục Trì Mạn: "…" Cứ hôn thế này đến khi nào mới có thể ăn sáng a?
Sau đó, Diệu Diệu che lại hai mắt nó bằng tấm chắn trong suốt, ơ mà nó làm gì có mắt đâu, nó không hề nhìn thấy tiểu kí chủ hai tay giơ lên kéo cổ nam chính xuống hôn sâu đâu nhé!
Nó một xíu cũng không nhìn đâu nhé, chỉ im ắng đếm liêm sỉ của tiểu kí chủ đi đều bước ra ngoài xếp hàng thôi!
Không cần thắc mắc vì sao nó lại ở chỗ này, nó sẽ không nói nó là định chạy ra phát nhiệm vụ cho tiểu kí chủ đâu nha!
Hứ!
Bây giờ thì, bảo bảo không phát nhiệm vụ nữa, bảo bảo offline đây, bảo bảo hứng cẩu lương với tự luyến đủ rồi! Bảo bảo dỗi rồi!
Nhân sinh dài đằng đẵng toàn là chông gai, bảo bảo lần này ra đi không biết khi nào mới quay lại, tạm biệt các con vợ.
Hẹn gặp lại!
...