Thiên Diệc Các.
Lục y nam tử ngồi trước bàn lớn, trước mặt là một chén trà có hơi lớn đã nguội lạnh.
Phía sau bình phong thấp thoáng một dáng người liên tục cử động, y phục phấp phới bay qua bay lại cũng tiếng va chạm giòn tan của đồ đạc.
Nam tử nghe được âm thanh, khuôn mặt đẹp cơ hồ có điểm tan vỡ, không nhịn nổi nữa đành lên tiếng: "An Mịch! Ngươi xong chưa vậy?"
Từ sau bình phong truyền đến tiếng nói của các chủ đại nhân: "Xong ngay đây!"
Y phục màu xanh ngọc thoát tục, ba ngàn tóc đen búi hờ phía sau, nam tử từ sau bình phong đạp lên ánh sáng bước ra, mỉm cười hoàn mỹ, hướng lục y nam tử, ánh mắt mong chờ hỏi: "Thế nào? Có đẹp không?"
Cầu khen ngợi! Cầu khen ngợi a~
Lục y nam tử như ý nguyện gật đầu, bất đắc dĩ gật đầu, còn nhấn mạnh: "Đẹp! Rất đẹp! Phi thường đẹp!"
"Bây giờ đã đi được chưa?"
"A Dư!~" An Mịch kéo dài âm điệu, nhào đến bên cạnh Lục y nam tử, khuôn mặt mỹ nam kéo dài: "Thái độ của ngươi lúc khen ta là như thế nào? Ta rất lâu mới tìm ra được một bộ ưng ý, ngươi có tâm chút đi chứ!"
"Tâm cái đầu ngươi ấy!" Lý Dư nhác thấy bóng người lao đến, nhanh nhẹn một bước đứng lên tránh đi, lẩm bẩm: "Cũng không phải là chính mình thành thân, mặc đẹp như thế làm gì?"
An Mịch nhào vào khoảng không, lại lần nữa nhào sang.
Lần này Lý Dư không kịp tránh, bị An Mịch xô đến quay cuồng, lưng va vào cạnh bàn, ngã người ra sau nằm luôn lên bàn.
An Mịch đè ở trên người lục y mỹ nam, khuôn mặt kéo ngang, rất là ủy khuất lên án: "A Dư! Ngươi sao lại có thể như thế?"
Lý Dư một vẻ không muốn nói chuyện, nhưng vẫn hỏi lại: "Ta thế nào?"
"Còn thế nào, lần đầu của ta cho ngươi, tấm chân tình cũng cho ngươi, cái gì cũng cho ngươi hết rồi! Nhưng ngươi thì sao? Ngươi còn định ăn ốc mà không đổ vỏ, không chịu trách nhiệm với ta, không chịu thành thân với ta! Ngươi nói xem, ngươi như thế khiến ta buồn thế nào, đau khổ nhường nào, ủy khuất như nào, ngươi xem!" An Mịch cực kì không có giác ngộ liêm sỉ của bản thân đang bay theo gió, nằm đè phía trên người ta ra sức ăn vạ, còn cố nặn ra được hai giọt nước mắt.
Lý Dư nhìn đến bộ dạng kia, vô lực vỗ trán.
Đại biểu cho việc lục mỹ nam lúc này rất cạn lời.
Trên đời thật sự có người vừa ăn cướp lại vừa la làng đến trắng trợn như vậy.
Chính mình là người bị mất lần đầu tiên chưa lên án, còn bị lên án ngược!
Loại cấp độ vô sỉ này tuyệt đối có thể đứng trong bảng xếp hạng!
Các chủ quân nào đó càng là cơ hội, được thể lấn tới: "A Dư! Chúng ta cũng thành thân đi!"
Hai mắt chớp chớp, mồm đớp đớp...a nhầm, hai mắt chớp chớp đầy chờ mong, miệng năn nỉ: "Đi mà!~"
"Đi nhé!"
"Đi mà!~"
"Đi nhé!"
"Đi..."
"Ừ!" Người nào đó chịu hết nổi vuốt mặt lên tiếng.
"Oa! Ngươi đồng ý rồi nhé!" An Mịch nghe người bên dưới đồng ý, đúng hơn là bị chính mình ép phải đồng ý, vui vẻ như một đứa trẻ lấy được thứ mình thích, cúi đầu hôn "chụt" cái lên khuôn mặt xinh đẹp còn in rõ sự bất đắc dĩ kia: "Yêu ngươi nhất!"
Sau đó, vị các chủ có hơi khác lạ của chúng ta xô cửa chạy ra ngoài.
Lý Dư chống người đứng lên khẽ xoa xoa nơi vừa va vào cạnh bàn một chút, im lặng lắng nghe giọng nói không kiềm chế kích động của An Mịch thoáng thoáng truyền đến, đem chuyện thành thân gào lên cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Tia sáng vàng nhạt lọt qua khe cửa chiếu vào phòng, chiếu lên khóe môi đang cong lên của nam tử, có điểm vui vẻ, có điểm bất đắc dĩ, lại có điểm mơ hồ khó tả.
Chính mình vẫn là bị cảm động đến a!
...
Kinh thành hôm nay cực kì cực kì vui vẻ.
Điều này dễ hiểu thôi, tiểu vương gia hôm nay chính thức thành thân a.
Mặc dù có vẻ khá gấp, nhưng không quan hệ, chúng ta đều thích như thế!
Mặc dù chuyện hai nam nhân thành thân là lần đầu tiên xuất hiện, nhưng tiểu vương gia thích là được, nam nữ quan trọng gì!
Mặc dù chỉ được đại xá thiên hạ hai ngày, không được tận mắt chứng kiến tiểu vương gia bái đường thành thân, nhưng không sao hết, chúng ta chính là có thể tưởng tượng ra được, hơn nữa, đã có họa sư với kể chuyện sư rồi, qua hai ngày liền có thoại bản với tranh vẽ, chúng ta lúc đó xem sau cũng không muộn.
Nhân vật chính tạo nên hiện trường này càng không rảnh rỗi, sáng sớm vừa mở mắt ra liền bị một đám cung nữ xoay tới xoay lui chóng hết cả mặt mũi, nào là tắm nước thơm, uống canh gì đó trước khi thành thân, lại còn thử qua thử lại hỉ phục, vấn tóc, chải chuốt là lượt.
Lục Trì Mạn ăn không đủ, ngủ không đủ, còn bị hành lên hành xuống đâm ra tức giận, vỗ bàn đứng lên: "Không cần phải làm nữa, cứ để như thế thành thân luôn đi!"
Một đám cung nữ vừa nghe liền dồn dập quỳ xuống, vừa run vừa nói: "Tiểu điện hạ bớt giận, chỉ một chút nữa thôi là xong rồi ạ, người cố gắng thêm một chút được không?"
"…" Ta mới nói một câu, cũng không đem các nàng đi thiêu đâu mà quỳ cái gì a! Lục Trì Mạn không tức giận không được, tức giận cũng không được, phất phất tay với cung nữ: "Thôi được rồi, các ngươi làm đơn giản nhanh gọn một chút, ta đẹp sẵn rồi không cần phải cầu kì đâu! Ta đẹp hay không không quan trọng, nhưng ta mà đói ngất ra đây là các ngươi không gánh nổi trách nhiệm. Hiểu không?"
Cung nữ: "…" Cẩn thận gật đầu! Nội tâm đại khái đều không cân
bằng.
"Hửm? Xảy ra chuyện gì?" Hoa Lạc Vũ từ ngoài đi vào nhìn thấy hắn một dáng vẻ không cao hứng, lại ngạc nhiên nhìn một đám cung nữ quỳ dưới đất, đầu hiện lên rất nhiều dấu hỏi chấm, đi tới gần hắn hỏi: "Ai làm tiểu nương tử tức giận?"
Ánh mắt còn hơi nhìn qua đám cung nữ.
Một đám cung nữ: "…" Điên cuồng run rẩy.
Lục Trì Mạn giơ tay áp lên mặt y, đem ánh nhìn của y thay đổi hướng về phía mình, mỉm cười nói: "Ta không tức giận, thấy không? Ta rất vui vẻ!"
"Ừm!" Hoa Lạc Vũ bị nụ cười khuynh thành chiếu đến ngây ngẩn, chớp mắt gật đầu, khóe môi bất giác cong lên.
Sau đó, đệ nhất giang hồ chính phái nghe được người đối diện nói tiếp: "Nhưng mà ta đói!"
Hoa Lạc Vũ: "…" Ra vậy!
Y nhìn tóc hắn vấn được một nửa còn dở dang, nhe răng cười cười đến híp mắt, bảo: "Vậy thì để thần thiếp vấn tóc cho gia nhé? Sau đó chúng ta đi ăn!"
Một tay khác ở sau lưng im ắng ra hiệu cho đám cung nữ còn ngây ngẩn.
Cung nữ lĩnh hội ý nghĩa, lặng lẽ rời đi! Chúng ta kì thật rất muốn nhìn, nhưng mà cái mạng còn cần a!
"Hả?" Lục Trì Mạn bởi vì nhìn thấy y hồn nhiên lao đến sờ lên tóc của mình mân mê mà chết lặng, đến nỗi xưng hô khác thường của y hắn cũng không để ý đến.
Đáy lòng tràn đầy nghi ngờ, người này mỗi lần nói muốn chải tóc cho hắn là y như rằng chỉ có một kiểu thôi, kiểu mà ai cũng biết làm đấy!
Tuy nhiên, một lúc sau Lục tiểu thụ phải mở to mắt mà nhìn y với một con mắt khác, một con mắt lớn hơn rất nhiều so với bình thường.
Bởi vì...y thật đúng đem tóc của hắn buộc thành một kiểu khác, chính là không có đem tất cả buộc lại thành một bó sau ót mà tiến bộ hơn chỉ buộc hờ một nhúm bằng dây đỏ thôi!
"Thế nào?" Hoa Lạc Vũ nhìn thành quả của bản thân, ưng ý gật đầu, ngước mặt hỏi hắn, vẻ mặt đầy chờ mong.
Cầu khen ngợi a!~
Lục tiểu thụ khóe môi co giật, gắng gượng nhếch lên một chút: "...rất đẹp!"
Nếu không phải lão tử đẹp sẵn, căn bản không cách nào làm xấu đi thì kiểu tóc này thật sự không ổn!
"Vậy là hoàn mỹ! Chúng ta đi ăn thôi!"
"...ừ!"
Gương đồng lặng im phản chiếu hai dáng người nắm tay nhau rời đi, hỉ phục đỏ thẫm theo từng bước chân chuyển động tùy ý mà đẹp mắt.
Nhân sinh dài đằng đẵng lại tựa như chỉ chớp mắt, tự hỏi rằng ai sẽ là người nắm tay ta đi đến tận cùng?
...
Hoàng hôn buông xuống đem một mảnh vàng cam dát lên vạn vật, nhu hòa và ấm áp.
Bầu trời như một bức màn bị chuyển đổi màu sắc, luân phiên ngày đêm.
Gần đến giờ lành, Hoa Lạc Vũ một mình ngồi trong phòng, hai tay mân mê khăn trùm đầu được thêu tỉ mỉ trong tay thất thần, bốn phía giăng kín lụa đỏ, một chữ hỉ bằng giấy dán trên bức bình phong ánh lên sắc đỏ mông lung.
Ánh nến chập chờn, lòng người ngổn ngang.
"Chủ tử!" Lâm Anh như cũ từ ngoài cửa sổ nhảy vào, phong cách của cao thủ giang hồ ấy mà, không thay đổi được.
"ừ!" Hoa Lạc Vũ mân mê khăn trùm đầu trong tay, tư thế cúi đầu không đổi hỏi: "Thế nào?"
"Thuộc hạ thăm dò được Vô Huyết Đường bên kia định phá hỏng hôn lễ!" Lâm Anh không chậm trễ đem tin tức thu thập được báo cáo: "Ngoài ra, vị chủ thượng phía sau cũng xuất hiện rồi!"
"Tên?"
"Niệm Dao Nhi!"
"Niệm Dao Nhi?...Nam hay nữ?"
Lâm Anh hụt mất một nhịp, cái tên như vậy có thể là nam sao?
"Nữ ạ!"
"Ồ!" Hoa Lạc Vũ lắc đầu. Không quen! Nam hay nữ đều chưa nghe qua.
Y lại hỏi: "Lí do?"
Lâm Anh đáp: "Thuộc hạ không biết!"
"...hừm!" Một nhân vật không quen biết cũng không có thù oán đi, cớ gì lại muốn phá hỏng hôn lễ?
Chẳng nhẽ ta đã bỏ sót cái gì rồi?
Đệ nhất giang hồ chính phái lâm vào suy nghĩ, cố gắng điểm lại một lượt kẻ thù của bản thân xem có nhân vật nào có tên như vậy hay không?
Sau cùng thất vọng vì kẻ thù có hơi nhiều nhất thời không nhớ được.
Lại không nghĩ đến đây có thể là một bông hoa đào của mình.
"Ta biết rồi!" Hoa Lạc Vũ nghĩ không ra liền quyết định không nghĩ, phất tay: "Cứ để cho đám người đó tới, ta cũng muốn xem một chút bọn chúng định làm gì!"
"Vâng!"
Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, có bao nhiêu người không thiện ý muốn phá hỏng, hôn lễ này nhất định phải thành công!
***