Hoàng cung bao phủ một màu đỏ mê hoặc, bởi vì là hôn lễ của tiểu bảo bối hoàng gia nên mọi thứ đều vô cùng hoành tráng.
Có thể là lễ sắc phong hoàng hậu cũng không thể hoành tráng đến cỡ này.
Có thể là yến tiệc thịnh soạn nhất từ thuở khai quốc đến nay đều không thể so sánh.
Có thể là lễ lên ngôi của hoàng đế cũng không đáng mong chờ đến như vậy.
Thảm đỏ kéo dài từ cửa cung vào chính điện, dọc hai bên thảm xếp bàn lớn bàn nhỏ đan xen, không nhìn ra số lượng cụ thể, chỉ có thể nói là rất nhiều.
Cung nhân nối tiếp liên tục không dứt, đem mặt bàn xếp kín đĩa ngọc cùng bát sứ, màu sắc của đồ ăn bánh trái hòa cùng hoa văn trở nên phi thường tráng lệ.
Yến tiệc đã sẵn sàng, mọi thứ đã đầy đủ, khách nhân cũng lần lượt có mặt, chờ đợi hai nhân vật chính của ngày hôm nay.
...
Lục Trì Mạn ngồi trong kiệu mềm, một thân hỉ phục thêu hoa văn tỉ mỉ bằng chỉ vàng óng ánh, dạ minh châu gắn trên áo choàng càng lấp lánh xa sỉ.
Hắn đây chính là cả người lấp lánh đi đón tân nương.
Không cần thắc mắc vì sao lại lắm nghi thức như vậy, hơn ai hết hắn cũng rất thắc mắc.
Đang suy nghĩ lung tung, hắn đột nhiên nghe thấy âm thanh của Diệu Diệu, con hàng này từ hôm quăng nhiệm vụ xong đều chung thủy không ngoi lên xoát cảm giác tồn tại.
[Tiểu kí chủ! Ngài đang suy nghĩ cái gì?]
Lục Trì Mạn nghi hoặc, mi hỏi làm gì?
Diệu Diệu một bộ dạng tri kỉ: [Ngài suy nghĩ cái gì có thể nói với ta nha! Biết đâu ta có thể giải đáp thắc mắc.]
Ta lại không có gì thắc mắc, hơn nữa mi thì biết cái gì?
[Ta biết lắng nghe!]
Ồ! Ta không cần mi!
Diệu Diệu còn không bỏ cuộc, bám lấy hắn không buông mà đòi nói chuyện, không còn cách nào khác nó quá rảnh rỗi: [Tiểu kí chủ! Ta hỏi ngài được không?]
Không!
Lục Trì Mạn dứt khoát từ chối, nói chuyện với cọng dây này, hắn sẽ thường xuyên bị tức giận, không muốn nói.
Diệu Diệu thế nhưng phớt lờ từ chối của hắn, hỏi: [Có phải gần đây tiểu kí chủ có cảm giác khác thường với nam chính không?]
Cảm giác khác thường gì? Vẫn bình thường đó thôi!
[…] Nếu nó biết là cảm giác khác thường gì thì còn cần tiểu kí chủ chắc! Nhưng rõ ràng là có: [Ta cảm nhận được, gần đây cảm xúc của ngài đối với Hoa Lạc Vũ so với lúc đầu không giống!]
Hửm? Không giống thế nào?
[Giống như là trở nên…] Diệu Diệu dừng lại một chút như cân nhắc từ ngữ: [Yêu điên cuồng!]
...Hể? Diệu Diệu, mi có biết dùng từ không hả? Yêu điên cuồng? Ta điên cuồng chỗ nào? Mi từ đâu nhìn ra chứ hả? Im lặng để ta suy nghĩ đi! Rõ ràng cọng dây nhà người ta đều nghiêm chỉnh còn ít nói như vậy, sao đến ta lại khác biệt to lớn như thế?
[…] Bộ dạng trấn định nhưng nội tâm hoảng loạn, liên tục phủ nhận vấn đề, không muốn nói thêm về vấn đề đang nói, nói lảng sang chuyện khác,...đều là biểu hiện của một người muốn che giấu suy nghĩ thật của bản thân, không muốn bị vạch trần.
Rõ ràng là yêu điên cuồng còn phủ nhận, có gì mà phải phủ nhận chứ, gật đầu một cái thì mất miếng thịt nào đâu chứ?
Lục Trì Mạn không còn nghe được tiếng của hệ thống như âm hồn ở trong đầu nữa, hắn liền bình tĩnh lại.
Hệ thống đột nhiên nói đến vấn đề này, hơn nữa nó nói cũng không sai biệt lắm, nhưng mà không phải nói như nó cái gì "yêu điên cuồng" như vậy, hắn chỉ là từ sau lần đầu tiên kia với y hắn luôn mơ hồ cảm giác được sự quen thuộc bất chợt ập đến, tựa như đã trải qua.
Một cảm giác thân thuộc từ sâu trong linh hồn, khiến hắn mỗi ngày một lớn hơn suy nghĩ muốn y sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình, muốn cùng y một đời trọn vẹn, muốn đáp ứng mọi yêu cầu của y, muốn nhìn thấy nụ cười của y.
Ngoài ra, sẽ có lúc hắn đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, cảm giác chính mình đã quên mất chuyện vô cùng quan trọng, mỗi lúc như thế đáy lòng sẽ dâng lên một cỗ bi thương không thành lời.
Tóm lại, bây giờ Hoa Lạc Vũ đối với hắn giống như một loại thuốc phiện, muốn chìm đắm nhưng lại sợ chìm quá sâu, muốn dứt ra lại không đành lòng chính hắn cũng không muốn, cuối cùng liền kẹt bên vực sâu, chẳng thể tiến lên cũng không thể lùi bước...
_
"Tiểu vương gia! Phía trước là kiệu hoa của vương phi rồi ạ!"
Nghe được tiếng gọi từ ngoài kiệu của bà mối, Lục Trì Mạn giật mình thoát khỏi suy nghĩ loạn thất bát tao suốt một đường.
Thế nhưng, bây giờ hắn chợt thông suốt.
Hắn chẳng việc gì phải suy nghĩ cả, chỉ một chút nữa thôi, hắn với y sẽ chính thức trở thành phu thê...a nhầm phu phu, tóm lại y chính là người của hắn rồi, cho nên, hắn suy nghĩ cái gì chứ?
Mặc kệ ngày mai như thế nào, cho dù chỉ còn lại ngày hôm nay, ta cũng muốn cùng người hoan hỉ.
Lục Trì Mạn ở trong kiệu đứng lên, cố gắng lờ đi cái độ nặng ấn tượng của phục sức treo trên người, vén rèm kiệu đi xuống.
Tiểu nội tâm có hơi kích động, lần đầu thành thân có nhiều điểm hồi hộp a!
Hoa Lạc Vũ nghe tiếng bước chân có nhịp điệu tới gần mới ung dung đem khăn trùm đầu qua loa đội lên, sau đó, qua lớp khăn voan mỏng manh, trong ánh chiều tà còn sót lại mơ hồ, khuôn mặt xinh đẹp cùng cực của Lục Trì Mạn xuất hiện sau rèm cửa.
Cánh tay thon gầy chìa ra, theo từng khớp xương rõ ràng toát lên sự hoàn mỹ không tên, giọng nói trong trẻo như âm thanh của thiên nhiên vang lên trong không gian lắng đọng, phá lệ nhu tình: "Hoa Hoa! Ta đến rồi!"
Đôi mắt xinh đẹp sau lớp khăn voan đỏ tươi lấp lánh, Hoa Lạc Vũ gật đầu mỉm cười, bộ dáng e thẹn phi thường giống với tân nương, dè dặt đặt bàn tay của mình lên bàn tay nhỏ bé kia.
Y nhìn bàn tay của mình phủ kín tay của người ta, chớp mắt.
Lục Trì Mạn
cũng là có điểm khó khống chế biểu cảm nên khóe môi co giật đôi chút.
Đột nhiên có một cảm giác rất sai!
Hắn bỏ qua cảm giác này, nắm tay y dắt qua kiệu của mình, một tay khác yên lặng nắm lấy một góc y phục nhấc lên cho bớt nặng.
Thật muốn bỏ qua nghi lễ bái đường, trực tiếp vào động phòng hoa chúc!
Sau khi cả tân lang tân nương ngồi vào kiệu, kiệu hoa lập tức quay đầu, nhanh chóng thẳng tiến đại điện hoàng cung.
Trong kiệu im ắng lạ thường, Lục Trì Mạn với Hoa Lạc Vũ ngồi đối diện, cánh một lớp khăn voan mỏng manh hai mặt nhìn nhau chăm chú.
Ánh sáng phát ra từ dạ minh châu với ngọc thạch gắn trên hỉ phục xen lẫn vào nhau tạo nên một khung cảnh chói lóa đầy mùi tiền.
Hồi lâu sau, Hoa Lạc Vũ lên tiếng trước, y nắm nắm vạt áo ngập ngừng: "Tiểu nương tử! Ta...cảm thấy rất hồi hộp!"
"…" Không đáng tin lắm! Trong lòng nghĩ thế nhưng hắn vẫn với tay qua nắm lấy tay y, an ủi: "Không sao! Ta...thật ra cũng rất hồi hộp!"
Còn có, cảm giác này rất quen thuộc.
Ta càng ngày càng mơ hồ!
...
Ánh nến lay động tỏa sáng, đem lụa đỏ phấp phới hắt ra cái bóng sinh động, đem người người qua lại soi rõ, đem khung cảnh hào hoa hoa lệ chìm trong mờ ảo, mông lung lại lãng mạn.
Lục Trì Mạn nắm tay Hoa Lạc Vũ, dắt y đi xuyên qua ngàn vạn ánh nhìn tiến thẳng vào chính điện, hắn lần đầu tiên trong hai kiếp bị nhiều người nhìn như thế lại hồi hộp đến toát mồ hôi tay.
Hoa Lạc Vũ lại không như thế, sự hồi hộp của y chỉ ở trên đầu môi tùy thời nói ra thôi, y hơi cúi đầu, qua khe hở lộ ra dưới khăn voan nhìn hai bàn tay nắm chặt, khóe môi cong lên.
Chỉ một chút nữa thôi, sau nghi thức này, hắn sẽ là người của y, mà y cũng sẽ là người của hắn.
Chúng ta có thể nào cứ như thế an ổn qua một đời không?
Bà mối phụ trách hô khẩu hiệu khẽ đằng hắng một tiếng, cao giọng hết cỡ hô lên câu đầu tiên, cũng là câu nói được mong chờ nhất đêm nay:
"Nhất bái thiên địa..."
Lục Trì Mạn cùng Hoa Lạc Vũ nắm chặt tay nhau, hướng về phía bàn dân thiên hạ đưa một lễ.
Một lễ này nguyện ước thành đôi!
"Nhị bái cao đường..."
Vẫn không buông tay, hướng lên long ỷ đưa một lễ.
Một lễ này mong người một đời bình an!
"Phu...phu đối bái..."
Buông tay, lùi lại hai bước, hướng đối phương đưa một lễ cuối cùng.
Một lễ này nguyện nắm tay người, đến chết không buông!
"Thành hôn! Giờ lành đã đến, tân lang tân... nương..."
"Khoan đã..." Một giọng nói đột ngột vang lên, mang theo nội lực trở nên vang vọng, thành công cắt ngang câu nói chưa kịp hết của bà mối, âm thanh bén nhọn lại bao phủ một cỗ mị hoặc lạ thường: "Hôn lễ này, lão nương không muốn thành!"
Tiếng nói vừa dứt, nữ tử xinh đẹp kiều mị liền xuất hiện, khắp nơi lộ ra sự quyến rũ chọc người, lục lạc theo từng bước chân phát ra âm thanh thanh thúy, đi sâu vào lòng đất...người.
Một đám khách nhân thấy nữ tử đột nhiên xuất hiện, sợ đến loạn thành một đống.
Lác đác chỉ còn vài người đặc biệt bình tĩnh, trong đó phải kể đến hoàng đế Mộc Thiên Quân, thái tử Mộc Thiên Trần, Nhị Vương Mộc Thiên Phàm, Tam Vương Mộc Thiên Kỳ, Thiên Diệc Các các chủ An Mịch và phu nhân các chủ Lý Dư.
Ngoài ra, còn có Ma Giáo giáo chủ đang cải trang ở một góc nào đó cùng với Tiểu hòa thượng Lam Chân kín đáo trao nhau một ánh mắt, nhưng lại không ai để ý.
Hoa Lạc Vũ đôi mắt dưới lớp khăn voan lóe lên một tia sáng. Đến rồi? Còn thật biết chọn thời điểm xuất hiện!
Lục Trì Mạn: "…" Đây lại là nhân vật từ đâu tới cưỡng ép thêm đất diễn cho bản thân, còn đòi phá hỏng hôn lễ của lão tử?
Kẻ thù hay là nợ đào hoa?
Kẻ thù hẳn là của Hoa Lạc Vũ, nhưng đây là nữ nhân, vậy chắc chắn là nợ đào hoa của y rồi!
[Có thể là kẻ thù của ngài thì sao?]
Lục Trì Mạn phản bác Diệu Diệu ngay lập tức.
Không có khả năng, ta trước nay đều là một người hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, làm sao sẽ chọc ra loại kẻ thù này?
[Không phải kẻ thù...vậy thì là tình địch rồi!] Diệu Diệu kết luận, sau đó tung thêm một câu: [Tiểu kí chủ! Tình địch của ngài đến rồi, ngài tự bảo trọng nha!]
Sau đó liền an tâm mà lặn mất.
Lục Trì Mạn: "…" Trẫm muốn chơi chết hệ thống!