[MỸ NHÂN HỆ LIỆT QUYỂN I] TA XUYÊN THÀNH MỸ NHÂN ĐỆ NHẤT!

Ngoại truyện (2)


trước sau

1. Bị rắn cắn phải XX?

Lý Dư mở mắt, một mảnh trời trong xanh lập tức xâm nhập vào thị giác, sau lưng là cảm giác ngứa ngáy như nằm trên một đống rơm, hắn (Lý Dư) chống người ngồi dậy nhìn một vòng khung cảnh xung quanh.

Hai giây sau trong đầu hắn lập tức bật ra một câu chửi thề, con mẹ nó chứ đây là nơi nào?

Vừa chửi xong trên trời liền rơi xuống một quyển sách, rơi ngay vào đầu hắn, đỉnh đầu không ngoài ý muốn sưng lên một cây nấm nho nhỏ khiến hắn lại muốn bật mode chửi thề một phút một ngàn câu.

Lý Dư nhặt lên hung khí chọi u đầu mình xem thử, là một quyển sách mới tinh ngoài bìa vẽ hai nam nhân cực kì đẹp nhưng không có tên, chỉ có hai chữ ‘đam mỹ’ siêu to siêu nổi bật, mà nội dung bên trong quyển sách càng khiến hắn thêm ngu người.

Trắng tinh!

Đúng thế, một quyển sách không có tên, không có nội dung, có một dòng chữ đỏ nhấp nháy hiệu ứng đỏ chói ghi ‘Nhiệm vụ bắt buộc: Người được chỉ định làm nhiệm vụ phải giúp đỡ nhân vật chính hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến!’

Lý Dư: “???” Cái quần rách gì đây? Nhiệm vụ gì? Nhân vật chính là ai? Sách gì mà không thấy nội dung? Ta X, cái gì lắm vấn đề như vậy?

Lý Dư vừa nghĩ xong liền tiêu sái dùng quyển sách dởm vẽ nên một đường parabol siêu lớn và mất hút, trong đầu suy nghĩ nhiệm vụ cái con khỉ, cút!

Nào ngờ hắn vừa vứt xong quyển sách đi thì chớp mắt một cái quyển sách lại ở trên tay hắn, lần này trên sách không phải dòng chữ kia là là một khung nhấp nháy màu đỏ hiện lên hai chữ ‘trừng phạt!’

Lý Dư: “…” Có ma!

Suy nghĩ vừa ra còn chưa kịp nguội trên trời liền rơi xuống một con rắn...nhiều con rắn, Lý Dư điếng người chết lặng, hắn sợ nhất là rắn a.

Bây giờ hắn phải làm sao? Chạy hay là không chạy đây? Hu hu..đây rốt cuộc là nơi nào? Sách từ trên trời rơi xuống mà rắn cũng từ trên trời rơi xuống...

Sau đó không cần nghĩ cũng biết hắn bị rắn cắn, mà vừa bị cắn xong một cái thì có người xuất hiện đánh bay đàn rắn, nhanh chóng hỏi han: “Tại hạ An Mịch, vị huynh đệ này huynh có sao không?”

Lý Dư nước mắt lưng tròng ngẩng đầu, mặt mày trắng bệch đầy vẻ sợ hãi run run chỉ vào tay mình: “...ta bị..cắn...”

An Mịch vừa nhìn thấy dung nhan của hắn liền sửng sốt, thấy hắn ngã người ra đất vội cúi người xem xét, tay vừa chạm vào tay hắn liền cảm nhận được nhiệt độ khác thường, làn da trắng nõn của nam tử lấy tốc độ mắt thường nhìn ra hồng lên.

Lý Dư mơ màng bắt lấy cánh tay của nam nhân trước mặt, hắn thấy nóng quá, nóng hừng hực khắp cơ thể như lửa đốt và ngứa ngáy khó chịu, nhưng lúc này đây hắn chẳng nghĩ được điều gì, chỉ là nam nhân trước mặt này giống như một cái máy hạ nhiệt, hắn chỉ muốn truyền cái nóng từ mình sang cho người kia.

Thật khó chịu!

An Mịch nhìn nam tử trước mặt như mất đi ý thức, một tay nắm chặt tay mình không không, một tay kia còn kéo lộn xộn y phục lộ ra xương quai xanh xinh đẹp với lồng ngực trắng hồng, nụ anh đào lấp ló sau vạt áo càng thêm thu hút ánh nhìn. Hai mắt An Mịch tối sầm, một viên ngọc sáng tuyệt diệu đang ở trước mặt bóc trần bản thân, nội tâm An Mịch thì nổi sóng.

Lúc này căn bản không phải lúc để suy nghĩ vì sao rắn cắn lại trúng xuân dược, bởi vì Lý Dư đã nhào dậy dựa sát người vào An Mịch, vừa dụi mặt vào lồng ngực của nam nhân vừa nhỏ giọng mũi kêu lên: “Nóng quá...”

Vạt áo lỏng lẻo cơ bản không bám nổi trên bờ vai mềm mịn của nam tử nữa mà rơi xuống, như công tắc được bật lên, An Mịch nhếch môi mỉm cười tà mị cúi đầu hôn xuống.

Đồ ăn dâng đến tận miệng, không ăn là đồ ngu!

_Mãi đến sau này Lý Dư vẫn luôn không hiểu, bị rắn cắn phải XX là cái thiết lập thiên địa gào khóc gì cơ chứ?

2. Bán thuộc hạ thân cận tạo quan hệ với Ma Giáo.

Năm đó Ẩn Túc vừa lên làm Giáo chủ Ma Giáo liền mang người đánh tới Thanh Hoa Phong đối đầu với Hoa Lạc Vũ, hai bên hết sức căng thẳng.

Sau khi đánh qua đánh lại đến vài lần xong Lục Trì Mạn hẹn gặp Ẩn Túc để thương lượng để hai bên hợp tác hòa thuận, đánh nhau hoài như thế chẳng phân thắng thua thật sự không phải là cách hay.

Ẩn Túc mặt tượng là một nhân vật hiếm có trên đời không bị sắc đẹp của
Lục Trì Mạn mê hoặc, vừa đến liền nói luôn: “Mọi thứ kỳ trân dị bảo trên đời này đều không lọt được vào mắt ta, ta chỉ muốn đánh nhau với các ngươi cho bớt buồn thôi, muốn thương lượng gì đó các ngươi không có cơ hội!”

Lục Trì Mạn rất muốn đấm vào mặt Ẩn Túc một phát, nếu không muốn thương lượng thì còn đến gặp mặt làm cái gì? Trêu ngươi hắn à?

Lục Trì Mạn bình tâm lại hỏi: “Ta không trao đổi bảo vật, ta muốn trao đổi người, ngươi thấy thế nào?”

Ẩn Túc nghe thế vuốt cằm suy nghĩ nói: “Nghe qua chủ ý không tồi, ta vừa hay đang thiếu phu nhân, nhưng mà ta muốn người đẹp, ít ra cũng phải gần bằng ngươi!”

Lục Trì Mạn thấy nam nhân chỉ vào hắn ý bảo muốn áp trại phu nhân phải đẹp gần bằng hắn, trong đầu lóe lên một ý tưởng, muốn đẹp sao? Vừa hay có một đứa, ha ha!

_

Lục Trì Mạn dắt Ẩn Túc đến gần nơi Lâm Khiêm ngồi bán tranh và đang bán rất chăm chỉ, đáng thương Lâm Khiêm còn chưa biết mối làm ăn sớm đã bị anh em cây khế dưới trướng Lâm Anh kết hợp với Lục Trì Mạn cướp mất, mà hiện tại đây còn bị bán đi.

Lục Trì Mạn hỏi Ẩn Túc: “Thế nào? Được không?”

Ẩn Túc túc mặt tượng nhìn hồi lâu mới gật đầu: “Được!”

“Vậy tốt rồi!” Lục Trì Mạn vỗ tay vào nhau, rút ra từ trong tay áo ra một tờ giấy tuyên thành gấp tám đưa cho Ẩn Túc bảo: “Đây là danh sách sính lễ cần chuẩn bị, chờ ngươi đưa đến Thanh Hoa Phong đầy đủ chúng ta lập tức cuốn người đưa sang!”

Giáo chủ mặt tượng còn đang bận nhìn phu nhân tương lai nghe thế quay đầu nghi hoặc: “...Từ từ, không phải là các ngươi tặng người sao?”

“Không phải!" Lục Trì Mạn như thầy giáo dạy văn đưa ra lập luận cùng kết luận chặt chẽ: "Ta đây là gả đi thuộc hạ thân cận như huynh đệ ruột thịt cho ngươi để tạo mối quan hệ hòa bình, ngươi muốn lấy người tất nhiên phải có sính lễ a! Ta nói có đúng không?”

“...cũng có lí...” Ẩn túc luôn cảm thấy rất sai, nhưng điểm trên câu nói của Lục Trì Mạn lại không tìm được điểm phản bác. Mãi đến về sau giáo chủ mặt tượng vẫn không tìm ra được điểm không hợp lí nằm ở đâu, cuối cùng là dứt khoát không thèm nghĩ!

_

"Cha!"

Tiểu nam hài hai chân ngắn ngủn từ xa chạy đến, âm thanh non nớt ngọt ngào kêu lên, trong giọng nói có tiếng cười phấn khích.

Lâm Anh nghe tiếng gọi thì quay người, nhìn tiểu nam hài chạy đến cực kì đáng yêu liền ngồi xuống dang tay ôm nó bế lên, hôn một cái thật kêu lên bên má trắng mềm búng ra sữa của đứa nhỏ xong mới hỏi: "Nương con đâu, sao lại chạy ra đây một mình?"

"Nương đang nói chuyện với Khiêm thúc thúc rồi!" Tiểu hài tử ôm lấy cổ Lâm Anh đáp, còn nói thêm một câu: "Khiêm thúc thúc lại giận dỗi với Túc bá bá, nương đang khuyên nhủ thúc thúc đi về!"

Lâm Anh chớp mắt bừng tỉnh, loại chuyện Lâm Khiêm giận dỗi với giáo chủ Ma Giáo chạy về cũng không phải lần một lần hai, trên dưới Thanh Hoa Phong đều quen thuộc đến chẳng buồn đi ra an ủi hay khuyên nhủ nữa. Cứ mỗi lần thấy Lâm Kiêm trở về, thuộc hạ bên dưới đều sẽ bắt đầu cá cược xem "Nhị gia lần này giận dỗi được bao lâu?"...

"Đi thôi, chúng ta cũng đi ra giúp nương con khuyên nhủ Kiêm thúc thúc một chút, nương con còn đang mang muội muội của con ở trong bụng, nói nhiều sẽ mệt nha!"

"Vâng, cha! Nhưng người bế con đi nhé, con mỏi chân quá!"

"...Được thôi!"

...__________HẾT PHẦN 2__________...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện