Mỹ Nhân Hội Tụ
CHƯƠNG 32: THÍCH LÀM CHUYỆN KHÔNG LỊCH SỰ
Cao Hạo nhìn bóng lưng mềm mại của Vương Ny Ny đi vào nhà vệ sinh, sau đó lại đóng lại cánh cửa thủy tinh kia, trong lòng cũng theo đó mà chập chùng không ngừng, ai cũng biết cô ta đi vào đó để làm gì…
Cao Hạo thật sự không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, anh cảm giác lỗ mũi của mình nóng lên, giống như có thứ gì đó muốn chảy ra…
“Đã có thể tùy ý đi tham quan thì chắc nơi này cũng không ngoại lệ đâu nhỉ.” Cao Hạo nghĩ nghĩ, sau đó lại rón rén đến cửa phòng vệ sinh, lỗ tai nhẹ nhàng dán trên cửa, thận trọng dùng tay nắm lấy tay nắm cửa định nhẹ xoay tròn, lại phát hiện cửa bị khóa trái ở bên trong.
Chỉ có thể nghe được âm thanh nước chảy róc rách, còn có âm thanh của Vương Ny Ny thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ nhẹ vì chạm phải làm nước nóng..
Trong lúc Cao Hạo đang hăng hái nghe lén ở đây, trong tổng bộ của bang Thanh Long ở Viễn Nam, lúc này Vương Thiên Hạ đang có vẻ mặt trông buồn bã.
Tổng bộ được đặt ở phía Nam Viễn Nam trong một nhà xưởng bỏ hoang, bên ngoài nhìn qua cũng không phải là rất xa hoa, rất tiêu điều như cũ, những trang trí ở bên trong rất đơn giản, nhất là đại đường, chính giữ đặt một đỉnh Thanh Long lớn, ở trong đó có mấy cây nhang cao như cột, khói trắng từ từ bay lên khiến bầu không khí trong đại đường cực kỳ u ám.
Lúc này Vương Thiên Hạ không vui vẻ gì ngồi trên ghế bành trong chính giữa đại đường, Vương Thiên Hạ đã sắp đến sáu mươi tuổi, sớm đã không hỏi tới việc lớn việc nhỏ ở trong bang nữa, mà lại luôn muốn rời khỏi vị trí này. Nhưng mà hai đứa con trai của mình lại khiến mình thất vọng cực kỳ, nhất là cậu ba Vương Bưu, có thể nói là không học hành không võ thuật, mỗi ngày chỉ biết ăn uống vui đùa.
Người duy nhất không chịu thua kém chính là con gái Vương Ny Ny của mình, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là phụ nữ, hơn một nghìn đàn ông từ trên xuống dưới trong bang Thanh Long sao có thể chịu phục.
Trong lúc giao quyền thế vậy mà bang Thanh Long lại nghênh đón một chuyện sỉ nhục như vậy, trên trăm người bị đánh bị thương, còn có mấy người khác bị thương nặng, một người thì tử vong, Vương Thiên Hạ đau khổ cỡ nào. Từ khi bang Thanh Long có mảnh đất này ở Viễn Nam, từ khi ghế bành này được đặt ở đây và nhang được đốt lên trong đỉnh lớn cũng chưa từng gặp chuyện sỉ nhục như vậy.
Lúc này Vương Bưu đã xanh mét cả mặt, run rẩy quỳ trên mặt đất.
Anh ta biết quy tắc của bang Thanh Long, cũng biết tính cách của ba mình, lần này tự tiện dùng hơn một trăm người của bang Thanh Long đi báo thù riêng cho mình, hơn nữa còn nhận lại một kết quả như vậy, anh ta biết lần này mình xong đời rồi.
Lúc đầu bang Thanh Long ở Viễn Nam cũng không có hậu thuẫn lớn gì, hoàn toàn là dựa vào đánh đấm của mấy anh em này mà vùng lên, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài thì địa vị của bang Thanh Long sẽ không ngừng hạ xuống.
Vương Thiên Hạ rất lo lắng, ông ta không chỉ lo lắng tương lai của bang Thanh Long, mà còn lo lắng đứa con trai nhỏ đang quỳ gối này.
Dựa theo quy định của bang thì nhất định phải chặt tay.
Nhưng dù sao nó là con của mình, quyết định này thật sự rất khó đưa ra.
“Bang chủ, tôi thấy cậu ba cũng là bị cừu hận làm cho đầu óc mù mịt, nếu không…” Một người đàn ông uy nghiêm vẫn đứng ở bên cạnh Vương Thiên Hạ rốt cuộc cũng mở miệng nói.
Vương Bưu nghe anh ta nói chuyện, trong lòng hơi có hi vọng một chút. Long Ngạo chính là vệ sĩ đệ nhất của ba mình, cũng là cao thủ đệ nhất của Viễn Nam, có lẽ là ba sẽ nghe anh ta.
Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của Vương Thiên Hạ co quắp lại và thở dài: “Thanh Ngạo, quy tắc cuối cùng của bang Thanh Long chúng ta là gì?”
Thanh Ngạo sững sờ, anh ta biết lần này mình không thể giúp được gì rồi.
“Mọi chuyện làm trái với quy định của bang, không phân biệt nam nữ già trẻ khác nhau như thế nào, tất cả đều phải dựa vào quy định của bang mà trừng phạt.” Âm thanh của Thanh Ngạo không lớn, nhưng từng chữ đều nói rất rõ ràng và có lực.
“Vậy được rồi, mang xuống đi, phế bỏ một cánh tay là được.” Vương Thiên Hạ nói xong một giọt nước mắt đục ngầu lăn xuống, ông ta là bang chủ, không có khả năng làm việc theo cá nhân.
“Ba, con sai rồi, cầu xin ba, con cũng không dám nữa đâu…” Nghe nói như vậy, một tia ảo tưởng cuối