Mỹ Nhân Hội Tụ
CHƯƠNG 55: ĐẾN TIỂU LO LI CŨNG KHÔNG BỎ QUA
“Hay là đến chỗ của ta trước đi, vừa hay công xưởng của ta đang thiếu người, ngươi đến làm cho ta. Đợi nghĩ thông suốt rồi trả lời, có được không ?” Người đàn ông trung niên cười nói.
“Có đùi gà ăn không?” Người đàn ông béo kia hỏi người đàn ông trung niên.
“Có, ngày nào ta cũng mua cho ngươi ăn.” Ông gật đầu liên tục trả lời.
Vừa nghe nói đến sẽ được ăn đùi gà, tên béo kia hai mắt phát sáng và các cơ mặt cũng nhảy múa theo. Khoa tay múa chân, hắn có vẻ phấn khích lạ thường. Hắn định đứng dậy, nhưng lại vẫn cảnh giác.
Sự cảnh giác của hắn ta là rất rõ ràng, làm cho những người xung quanh nhìn thấy cũng vô cùng nhẫn nại.
“Vậy ông nói cho ta biết, người xấu thì sẽ như thế nào?” Hắn ta vẫn một mặt cảnh giác hỏi ông.
“Ví dụ như, cố tình bắt chuyện, đưa thuốc hoặc giúp người khác tìm việc làm. Ôi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt như thế. Ta là thấy cậu một mình đáng thương, nên muốn giúp ngươi thôi mà.” Người đàn ông giải thích.
Hắn ta đánh giá người đàn ông trung niên từ trên xuống dưới, đột nhiên nhảy lên, dọa cho ông sợ hãi một phen.
Nhưng hắn ta lại nắm lấy cổ áo của người đàn ông trung niên và hét lên: “Bắt kẻ xấu, bắt kẻ xấu …”
Chỉ là, những người xung quanh đều rất thờ ơ, thậm chí còn cười đùa mà chứng kiến một màn như vậy.
Chuyển động đột ngột của Mập khiến ông không kịp phản ứng gì cả. Nhưng chẳng mấy chốc, ông giận dữ nói, “Nhóc con, ta đã tử tế muốn giúp đỡ cậu, sao cậu nói ta là người xấu?”
Người đàn ông béo kia lắc đầu ủ rũ và nói, “Không phải ông từng bảo nói chuyện với ai đó và cho ai đó thuốc là người xấu sao?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu, lập tức liền ý thức được tên Mập này thế mà lại khá là thẳng thắn.
“Vậy ban nãy ông…” Mập cười ngốc hỏi.
“Ta nếu thực sự là người xấu, liệu có thể nói cho cậu những điều này sao?” Người đàn ông dường như rất bình tĩnh, cười cười mà đáp lại.
“Cũng phải.” Tên béo kia gãi gãi đầu, khuôn mặt khó hiểu. Vừa định nới lỏng cổ áo của người đàn ông trung niên, dường như lại nghĩ đến điều gì đó, và ngay lập tức nắm chặt lại và hét lên: “Suýt nữa lại bị ông lừa… ông là một kẻ xấu. Chú cảnh sát, đã bắt được kẻ xấu …”
Người đàn ông trung niên đã có chút nản lòng, tại sao lại có một kẻ ngốc như vậy? Ngày hôm nay mà bắt được người đi, nhất định về sau phải dạy dỗ lại.
Tên béo kia vẫn gào to cổ họng mà hét, nhưng không ai để ý đến hắn ta. Những người xung quanh nhìn chằm chằm vào hắn ta một cách giải trí, hoặc là thờ ơ.
“Huh? Tại sao không bắt được kẻ xấu?” Sự nghi hoặc trên khuôn mặt của hắn ta càng trở nên dữ dội hơn.
Lúc này, năm sáu người ra khỏi đám đông, lén lút trao đổi bằng ánh mắt với người đàn ông trung niên, rồi bước về phía trước để kẹp chặt tên béo kia lại và đem đến một con hẻm tối bên cạnh ga tàu.
Người đàn ông béo hét lên trong tuyệt vọng, nhưng không ai quan tâm đ ến hắn ta.
“Tất cả giải tán hết đi” Người đàn ông trung niên gắt lên về phía đám đông, rồi đi về phía con hẻm.
Tất cả những người xem đều sợ hãi mà nhanh chóng tản ra. Chẳng mấy chốc chúng đã biến mất. Cho đến khi tên béo kia hoàn toàn biến mất trong hẻm, nhà ga ngay lập tức ồn ào ban đầu. Dường như điều gì cũng chưa từng xảy ra.
Mười phút sau, một người đàn ông béo với nụ cười trên mặt lại xuất hiện trong hẻm, cầm một cái đùi gà trong tay trái và một điếu xì gà ở tay phải. Trong khi gặm chiếc đùi gà, hắn ta lầm bầm nói: “Chuyện quái quỷ gì thế này? Mẹ nói có nhiều kẻ xấu ở gần ga tàu, nhưng chúng cũng quá xấu xa đi? Ngay cả đùi gà của ta cũng bị cướp? Không vui chút nào.”
Nói xong, hắn ta nhìn vào đùi gà đã bị ăn sạch, tiện tay ném ra sau, ánh mắt phát sáng vui