Lâm Dục chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ bị một thứ tà ma áp đảo trên sô pha, dùng những lời nói nhục nhã không chịu nổi như vậy, giọng nói trở nên lạc điệu: “Ta không có! Buông ta ra!”
“Là người đàn ông tên Hạ Trầm kia?” Thứ kia căn bản không nghe lọt tai bất luận lời nói gì, hung tợn cắn một ngụm trên bả vai trắng nõn: “Em có phải hay không câu dẫn cậu ta?”
Nghĩ đến Hạ Trầm giờ phút này đang tắm rửa ở trong phòng tắm, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ trở lại phòng khách, đáy lòng Lâm Dục vừa sợ hãi vừa thấy hổ thẹn, hai chân càn quấy mà đá đạp lung tung, ý đồ tránh thoát khỏi trói buộc của khối đen.
Nhưng chút phản kháng của cậu, đối với thứ kia mà nói có chút ít còn hơn không, thậm chí không khác gì trợ hứng.
Hơi thở âm u lạnh lẽo điên cuồng tàn sát bừa bãi, vòng eo mảnh khảnh chịu không nổi mà nâng lên cao, ở giữa không trung run run rẩy rẩy, giống những sợi dây đàn kéo căng trong tay người nghệ sĩ Cello, nhẹ nhàng khảy một tiếng, sẽ tấu ra một nhạc khúc tuyệt diệu đẹp nhất.
Thứ kia gặ/m cắn đủ rồi, đầu lưỡi ẩm ướt lạnh lẽo đem toàn bộ nước mắt tràn ra khóe mắt cuốn vào trong miệng, trong giọng nói tràn ngập xấu xa: “Muốn cho cậu ta nhìn xem bộ dáng của em hiện tại không, bé ngoan?”
“Không… không cần!” Cảm xúc của Lâm Dục gần như sụp đổ, khóc trong vô vọng: “Mi rốt cuộc muốn làm gì?”
Thứ kia tăng thêm lực đạo liế.m m.út, như là muốn đem kia lớp da mỏng nơi mí mắt phá rách.
Lâm Dục chịu đựng đau đớn, vừa khóc vừa nói điều kiện: “Âm hôn hoặc là lễ cầu siêu… Mi muốn cái gì ta đều có thể cho mi, chỉ cần mi buông tha ta!”
“Em như thế nào vẫn không nhớ hả, bé ngoan?” Thứ kia rốt cục lại lên tiếng lần nữa: “Ta nói rồi, em là của ta.
”
“Bất luận người nào dám mơ ước em, đều sẽ bị ta xé nát.
”
“Lâm Dục…tỉnh…tỉnh.
”
Hai giọng nói hoàn toàn khác nhau gần như đồng thời vang lên bên tai, một giọng nói u ám từ địa ngục sâu thẳm, một giọng nói ấm áp như gió xuân hóa thành mưa phùn.
Lâm Dục kịch liệt thở d.ốc, mở to hai mắt, hốc mắt chứa đầy nước mắt như trân châu đứt dây lăn xuống hai bên má.
“Xảy ra chuyện gì?” Hạ Trầm cúi người xuống, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập lo lắng: “Có phải gặp ác mộng hay không…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Một cục bông mềm mại bất ngờ nhào vào lồng ngực anh, cả người mồ hôi đầm đìa, tản ra một mùi thơm kỳ lạ mê người.
Con ngươi đen nhánh thoáng chốc tràn ra một tầng huyết sắc, những ngón tay buông thõng bên người cũng theo quán tính co rút một cái.
Vài giây sau, anh kiềm chế mà nâng lên tay, bàn tay rộng lớn phủ lên tóc đen ướt ướt sũng mồ hôi, ngữ khí dịu dàng như là ở dỗ dành đứa nhỏ: “Không có việc gì, không sợ…”
Lâm Dục nghẹn ngào nói không ra lời, đem toàn bộ nước mắt chảy ra dụi vào cái cổ mang theo hơi lạnh, tựa hồ muốn tìm kiếm cảm giác an toàn trong hơi thở quen thuộc.
Thân thể mảnh khảnh vẫn còn đang run rẩy, Hạ Trầm kiên nhẫn an ủi một lát, một bàn tay vòng qua phía sau đầu gối, đem người chặn ngang ôm lên.
“Hạ, Hạ Trầm!” Lâm Dục sợ tới mức run lên, theo bản năng vòng tay ôm chặt cổ anh.
Cổ tay áo ngủ màu đen theo động tác nâng tay trượt xuống tới khuỷu tay, ngay cả khớp xương cổ tay đều lộ ra màu phấn hồng.
“Đi lên giường.
” Hạ Trầm sải đôi chân dài, chỉ vài bước ôm cậu đi vào phòng ngủ, lại cẩn thận đặt cậu lên trên giường.
Lâm Dục ổn định cảm xúc một chút, hàng mi ướt đẫm nước mắt rũ xuống từng cụm, đập vào tầm mắt chính là viền cổ áo của mình mở rộng, quần áo xộc xệch.
Cậu nhanh chóng ôm lấy cổ áo ngủ, đáy lòng vừa cáu giận lại vừa ủy khuất, còn có vô vàn nỗi sợ.
Trong mơ thứ kia càng ngày càng điên cuồng, càn rỡ, mà cậu lại không có biện pháp bắt nó, nói không chừng lần sau nó sẽ làm chuyện còn đáng sợ hơn…
Cậu đang miên man suy nghĩ, dư quang nơi khóe mắt thoáng thấy Hạ Trầm đang muốn xoay người, theo bản năng duỗi tay bắt lấy ống tay áo đối phương.
“Làm sao vậy?” Động tác xoay người của Hạ Trầm ngừng lại, nghiêng mắt nhìn về phía cậu.
Lâm Dục ngẩng mặt: “Cậu có thể… có thể không đi không?”
Cậu mới vừa khóc, đuôi mắt, chóp mũi toàn bộ đều ửng hồng, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Không ai có thể chống cự được ánh mắt như vậy, Hạ Trầm đương nhiên cũng không ngoại lệ.
“Tôi chỉ là đi lấy máy sấy.
” Anh trở tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia: “Để tóc ướt ngủ, sẽ cảm mạo.
”
Lâm Dục hít cái mũi, rút tay mình lại, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo anh.
Rất nhanh, Hạ Trầm cầm máy sấy trở lại: “Tôi giúp cậu sấy tóc.
”
Trong mộng một phen giãy giụa đã hao hết sức lực cả người Lâm Dục, cậu không có cự tuyệt, ngoan ngoãn ngồi ở mép giường cúi đầu xuống.
Cái gáy mềm mại lộ ra trước mắt mà không chút phòng bị, mảnh khảnh đến mức dường như chỉ cần gập lại sẽ gãy đôi.
Mềm mại sau cổ không hề phòng bị mà bại lộ ở trong tầm mắt, tinh tế đến mức chạm chút có thể gãy.
Hạ Trầm từ từ ma sát răng hàm, đem ánh mắt chuyển qua những sợi tóc mềm mại, mở ra máy sấy.
Tay anh rất lớn, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, những ngón tay thon dài len lỏi qua chân tóc, mang theo ý tứ thương tiếc nói không nên lời.
Gió từ máy sấy mang theo độ ấm vừa phải, thoải mái khiến người ta buồn ngủ, hai mắt Lâm Dục đánh lộn với nhau, nhịp tim dần dần trở nên ổn định, nhẹ nhàng.
Mãi đến khi âm than: “ong ong” của máy sấy dừng lại, ý thức mơ màng chợt thanh tỉnh, cậu lại lần nữa duỗi tay chụp lấy.
Nhưng lần này không cẩn thận nắm trúng nút thắt của áo ngủ, vốn là dây lưng buộc lỏng lẽo lập tức bị kéo tụt, lộ ra cả mảng ngực lớn.
Lâm Dục nhất thời ngơ ngẩn, ánh mắt sững sờ.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy thân thể của Hạ Trầm, cơ ngực rắn chắc mà không quá lố, cơ bụng rõ ràng, hai tuyến nhân ngư đường nét mượt mà trải dài xuống dưới nơi bị quầ.n lót che khuất, cùng với…
Ý thức được chính mình đang nhìn chỗ nào, hai tai của cậu thoáng chốc ửng hồng, cuống quít chuyên dời tầm mắt.
“Cởi áo ngủ của tôi làm cái gì?” Hạ Trầm thoải mái đứng tại chỗ, hào phóng cho cậu nhìn đủ, mới mở miệng cười hỏi.
Đầu ngón tay hồng nhạt mất tự nhiên mà nắm chặt ra giường, Lâm Dục nhỏ giọng giải thích: “Tôi không phải cố ý.
”
Chính mình chỉ là