Sáng sớm hôm sau, khoảnh khắc mở mắt, Lâm Dục nhận ra rằng dường như tối qua mình lại vượt quá giới hạn.
Hai má của cậu dán sát vào lồng ng.ực rộng lớn rắn chắc, tứ chi như dây leo cuốn lấy cơ thể thon dài hữu lực dưới thân, cả người trong tư thế thân mật khăng khít ghé sát vào trên người Hạ Trầm.
Cậu nhẹ nhàng hít một hơi, sợ động tác quá lớn đánh thức đối phương, từ từ ngẩng đầu.
Ánh mắt theo hầu kết nhô lên hướng lên trên, chạm đến chiếc cằm góc cạnh, lại hướng lên trên, đột nhiên đâm sầm vào một đôi mắt lười biếng khép hờ.
Đáy mắt tối đen như mực toát ra ý cười: “Nhìn cái gì?”
Lâm Dục chớp chớp hàng mi dài, lập tức xoay người lăn sang hướng bên cạnh, kết quả bởi vì tính toán sai kích thước cái giường, lập tức hướng mặt đất lăn xuống.
“Cẩn thận!” Hạ Trầm nhanh tay lẹ mắt mà kéo cậu lại.
“A…” Lâm Dục hô nhỏ một tiếng, lần thứ hai đâm vào lồng ng.ực quen thuộc.
Hạ Trầm cúi đầu mỉm cười: “Tối hôm qua ôm ngủ cả đêm, lúc này lại trốn cái gì?”
Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh trầm thấp từ tính, lúc nói chuyện lồng ng.ực phát ra dao động, cách một tầng áo ngủ truyền đến lỗ tai Lâm Dục hơi hơi tê dại.
Tim đập nhanh, cậu có ý đồ trốn tránh trách nhiệm: “Tôi không phải đã nói cậu hãy đánh thức tôi sao?”
“Tôi không phải cũng nói…” Hạ Trầm xoa xoa tóc đen mềm mại: “Tôi không nỡ sao?”
Lâm Dục cố gắng chống hai tay quỳ ngồi thẳng lên, lông mi dài rũ xuống, tránh né ánh mắt dịu dàng kia: “Chúng, chúng ta nên trở về trường.
”
Dứt lời, cậu cẩn thận vòng qua cặp chân dài kia bước xuống giường, không quay đầu lại mà hướng phòng vệ sinh cất bước.
Một phút sau, cậu không thể không trở lại phòng ngủ: “Có bàn chải đánh răng mới không?”
“Có.
” Hạ Trầm nhanh nhẹn đứng dậy: “Tôi tìm cho cậu.
”
Đi vào phòng vệ sinh, anh mở ra ngăn tủ trên tường, từ bên trong lấy ra bàn chải đánh răng mới, cẩn thận mà dùng nước ấm tráng qua, đem kem đánh răng bôi lên trên, xong xuôi mới đưa cho người bên cạnh.
Lâm Dục cầm lấy bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng, bắt đầu đánh răng.
Hạ Trầm cũng tiện thể cầm lấy bàn chải đánh răng của mình, cùng cậu đánh răng.
Hai người cùng mặc áo ngủ màu đen song song đứng ở trước gương, Lâm Dục lúc này mới phát hiện, đối phương so với mình cao hơn phân nửa cái đầu, bả vai cũng rộng hơn rất nhiều.
Chính mình ở trước mặt anh có vẻ yếu đuối mong manh, càng miễn bàn là phía dưới lớp áo ngủ của Hạ Trầm còn cất giấu cơ bắp mà cậu cực kỳ hâm mộ.
Cậu không khỏi có chút buồn bực, tay đánh răng vô ý thức càng dùng sức.
Hạ Trầm phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, ôn hòa nhắc nhở: “Nhẹ chút, đừng để lợi bị đánh chảy máu.
”
“Chỗ nào có yếu ớt như vậy…” Lâm Dục lẩm bẩm lầm bầm đáp lại, nhưng vẫn là thả nhẹ động tác.
Hạ Trầm cười cười: “Thật ngoan.
”
Ch: “Ngoan” vừa thốt ra, thân thể Lâm Dục thoáng chút cứng ngắt.
Bởi vì thứ kia trong mộng, cậu hiện tại không muốn nghe chữ này.
Cậu có chút hoảng hốt mà nhướng mi, trong gương một người đàn ông cao lớn anh tuấn, khóe mắt đuôi lông mày toàn bộ nhuộm ý cười dịu dàng, dịu dàng.
Cùng với khối đen tà ma âm lãnh kia hoàn toàn là hai thế giới khác nhau, căn bản không có khả năng nhập làm một mà nói.
“Làm sao vậy?” Hạ Trầm nhẹ giọng hỏi.
“Không có việc gì.
” Lâm Dục yên lòng, tiếp tục đánh răng.
Có lẽ đối phương có năng lực trị khỏi chứng PTSD đối với ch: “ngoan” của cậu, dù sao bản thân chữ Hán cũng là vô tội.
Rửa mặt xong, cậu đổi quần áo mới rồi đi vào phòng khách, phát hiện trong phòng bếp truyền đến hương thơm đồ ăn.
“Tôi làm một ít điểm tâm đơn giản.
” Hạ Trầm bưng mâm đồ ăn đi ra: “Ăn sáng trước đi, để bụng rỗng ngồi xe sẽ khó chịu.
”
Lâm Dục kéo ra ghế dựa, ngồi vào bàn ăn trước: “Cảm ơn.
”
Bánh mì sandwich nướng với nhân trứng chiên, giăm bông và rau dưa, cắn một miếng ngập răng, hương thơm lưu giữ trong miệng.
“Còn có sữa bò.
” Hạ Trầm đem cái ly đẩy đến trước mặt cậu: “Cậu ở nhà có phải thường xuyên uống sữa không?”
Lâm Dục hơi kinh ngạc: “Sao cậu lại biết?”
Giọng điệu Hạ Trầm mang theo ý cười: “Bởi vì nhìn da cậu thực sự rất đẹp.
”
“Phải không?” Lâm Dục giơ tay sờ sờ hai má: “Da đẹp lại không dùng cái gì.
”
Tuy nói như thế, cậu vẫn cầm ly sữa bò đưa lên miệng nhỏ uống.
Xung quanh môi đọng lại vết sữa trắng, đầu lưỡi đỏ tươi len lén liếm liếm môi trong vô thức.
Cánh môi đỏ tươi căng mọng, thích hợp bị dày vò, thích hợp bị làm dơ, thích hợp bị thứ gì đó vấy bẩn,…
Thần sắc bên trong đôi mắt đen thẳm càng thêm u ám, Hạ Trầm cúi người đi qua, bàn tay to nâng lên cằm nhọn, mặt trong ngón tay cái nhẹ nhàng cọ sát hai bên môi.
Lâm Dục nhất thời không kịp phản ứng, ngửa mặt ngơ ngác tùy ý anh lau môi.
Mãi đến khi trên môi truyền đến cảm xúc có hơi thô ráp, cậu mới giật mình hoàn hồn.
Đang muốn tránh thoát, đối phương đã buông tay, thẳng lưng duỗi eo, ngữ khí bình thản giải thích: “Bên mép cậu dính sữa bò.
”
Phảng phất vừa rồi bất quá chỉ là một hành động bình thường.
Lâm Dục sắc mặt ửng đỏ: “Cảm ơn.
”
Hạ Trầm dịu dàng mỉm cười: “Không cần cảm ơn.
”
*
Khi trở lại trường học, hai người tách ra từng người đi học.
Trong giờ giải lao Lâm Dục nằm dài trên bàn nghỉ ngơi, vai trái bỗng nhiên bị người từ phía sau vỗ một phát.
Cậu nhíu mày, quay đầu đi: “Em không phải đã nói đừng vỗ vai em sao?”
Trên người có ba đốm lửa, một đốm trên đầu, hai đốm trên vai, đây đều là nơi dương khí con người hội tụ.
Nếu vỗ vào vai một ai đó khiến họ hoảng sợ, thì rất dễ dàng dập tắt ngọn lửa trên vai.
Bản thân cậu chính là thể chất chí âm, dương khí trên người cực kỳ mỏng manh, cho nên cậu mới không giống nam tử bình thường thích kề vai sát cánh với nhau, tận lực tránh cho cùng người khác có tiếp xúc thân thể.
Về phần Hạ Trầm, hoàn toàn là một ngoại lệ.
Lý Ngạn Thần sửng sốt, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi tiểu Dục, anh óc heo lại quên mất!”
“Quên đi, không có việc gì.
” Lâm Dục cau mày, ngữ khí trở nên nhẹ nhàng hơn: “Làm sao vậy?”
Lý Ngạn Thần lập tức quên sự việc nhỏ vừa: “Anh chỉ là muốn hỏi một chút, cậu cùng Hạ Trầm tối hôm qua ngủ ở đâu?”
Lâm Dục thuận miệng trả lời: “Ở chung cư của cậu ta.
”
“Chung cư của Hạ Trầm?” Lý Ngạn Thần cả kinh: “Là phòng ở cậu ta mua sao?”
Lâm Dục lên tiếng trả lời: “Ừ.
”
“Giá nhà thành phố A cũng không phải rẻ, là nhà cậu ta mua cho hả?” Lý Ngạn Thần nhịn không được truy hỏi đến cùng: “Lẽ nào cậu ta là phú nhị đại?”
“Không rõ lắm.
” Lâm Dục đã sớm nắm giữ tư liệu của đối phương, nhưng cậu cũng không tính tiết lộ bất cứ tin tức gì: “Anh nếu muốn biết, có thể tự mình đi hỏi cậu ta.
”
Lý Ngạn Thần nhỏ giọng lầm bầm: “Anh đây sẽ không đi hỏi…”
Tuy là vị đại soái ca đến từ khoa luật này thoạt nhìn có một cảm giác thân thiện không phù hợp với vẻ ngoài của cậu ta, nhưng trên thực tế, Hạ Trầm ở bên ngoài đối với tất cả mọi người đều duy trì khoảng cách, ngoại trừ Lâm