Nếu lúc này có người đẩy cửa tiến vào là có thể nhìn thấy tư thế của hai người khiến người ta liên tưởng đến mức nào.
Thanh niên mảnh khảnh ngồi trên đùi rắn chắc của người đàn ông, xương cốt cả người giống như bị rút ra, tựa như nước tan chảy vào trong lòng người kia.
Đầu ngón tay trắng mịn như tuyết rơi trên áo khoác tây trang màu đen, gương mặt ngẩng lên lấm tấm hạt mưa, giống như một đóa hoa mỏng manh bị cơn bão dữ dội tùy ý càn quét.
Lâm Dục vốn đang chìm đắm trong niềm vui may mắn sống sót sau hoạn nạn, nghe vậy rũ mắt theo, lúc này mới nhìn thấy cả người mình đang ngồi trên người đối phương.
Khuôn mặt bị hôn đến đỏ bừng vừa mới bớt nhiệt, vành tai trắng như tuyết lại nóng lên.
Cậu cố chống thắt lưng mềm nhũn, muốn xuống khỏi đùi người đàn ông.
Kết quả ngón chân vừa chạm xuống đất, bắp chân tê rần, cậu khẽ rên một tiếng rồi lại một lần nữa ngồi xuống.
Hạ Trầm đúng lúc đưa tay đỡ lấy vòng eo nhỏ: “Cẩn thận một chút.
”
Vòng eo trong lòng bàn tay khẽ run rẩy, tầm mắt anh dừng trên đôi môi sưng đỏ không chịu nổi kia: “Môi bị sao vậy?”
Lâm Dục giơ tay che môi mình, trong con ngươi ướt át lấp lánh hiện lên đôi chút bối rối.
Nên nói cho Hạ Trầm như thế nào đây, rằng thứ kia mượn cơ thể của anh điên cuồng cướp đoạt nụ hôn đầu tiên của mình.
“Ai làm?” Hạ Trầm nhìn chằm chằm cậu, giọng điệu dịu dàng mang theo vài phần nghiêm túc: “Để tôi xem một chút.
”
Lâm Dục che môi lắc đầu, không cho anh xem.
“Tôi chỉ nhớ…” Hạ Trầm nhíu mày, như đang nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi hôn mê: “Tôi tìm cậu khắp nơi trong biệt thự, sau khi đẩy cửa ra thì nhìn thấy…”
Sắc mặt anh biến đổi: “Bóng đen kia là cái gì?”
Lâm Dục nhìn thẳng vào anh vài giây, buông hai tay xuống: “Thứ kia đi ra từ trong giấc mộng của tôi.
”
“Đi ra từ trong giấc mộng của cậu?” Hạ Trầm khó hiểu: “Ý cậu là sao?”
Lâm Dục sắp xếp câu từ một chút, giải thích ngắn gọn: “Từ nhỏ tôi đã mơ thấy một đám sương đen, trước kia tôi cho rằng thứ đó chỉ xuất hiện trong giấc mộng của tôi, không nghĩ tới nó lại ngưng tụ thành thực thể.
”
Lông mày Hạ Trầm càng nhíu chặt, trong giọng nói lộ rõ sự lo lắng: “Nó đã làm gì cậu trong mộng? Mục đích nó xuất hiện là gì?”
Lâm Dục cụp mắt xuống, hàm hồ trả lời: “Tôi cũng không biết rốt cuộc nó muốn làm cái gì…”
Chuyện thứ kia đã làm với cậu quá khó mở miệng, cậu không thể thành thật nói cho Hạ Trầm.
“Lâm Dục.
” Vẻ mặt Hạ Trầm trịnh trọng: “Cậu có thể nói cho tôi biết sự thật, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.
”
Lâm Dục nhụt chí cúi người, đặt trán lên vai anh: “Cậu không thể giúp tôi.
”
“Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều có thể cùng nhau đối mặt.
” Hạ Trầm giơ tay lên, vuốt ve mái tóc đen mềm mại: “Trong khoảng thời gian tôi mất đi ý thức, nó có làm tổn thương cậu không?”
Giọng điệu an ủi mình càng dịu dàng, trong lòng Lâm Dục càng áy náy.
Nếu như không phải là mình, Hạ Trầm sẽ không bị cuốn vào tai bay vạ gió như này.
“Cậu mất đi ý thức là bởi vì thứ kia chui vào trong cơ thể cậu.
” Cậu ngẩng mặt lên trả lời: “Nhưng cậu yên tâm, tôi đã đuổi nó đi rồi.
”
“Nó chui vào người tôi?” Hạ Trầm nhìn chằm chằm cậu: “Nó dùng cơ thể của tôi làm cái gì?”
Lâm Dục lập tức nhớ lại cảm giác đầu lưỡi bị ngậm lấy mú.t mát mạnh bạo, nhiệt độ ở vành tai nóng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, thẳng thừng phủ nhận: “Không! Không làm gì cả…”
Nhưng Hạ Trầm dường như không tin, ánh mắt trượt xuống theo chỗ ửng đỏ, bỗng nhiên dừng lại.
Trên chiếc cổ trắng nõn như ngọc có một vệt đỏ hồng nhìn thấy mà giật mình, thậm chí có thể thấy rõ một vòng dấu răng.
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, ngón tay cẩn thận chạm vào một chút: “Đây là cái gì?”
“Tê…” Lâm Dục hít một hơi, nhanh chóng nâng tay che dấu vết thứ kia lưu lại, giấu giếm nói: “Không liên quan đến cậu.
”
Hạ Trầm trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Nó còn có thể trở lại sao?”
“Tôi không biết.
” Lâm Dục nhíu mày: “Rất xin lỗi, là tôi liên lụy đến cậu, nhưng tôi sẽ nghĩ biện pháp giải quyết triệt để nó.
”
Cậu không thể cả đời sống dưới bóng ma của thứ kia, nhất là khi thứ kia hiện giờ đã rời khỏi ác mộng của cậu ra ngoài hiện thực, thậm chí có thể tùy ý khống chế cơ thể người sống.
“Đừng nói thế.
” Hạ Trầm nắm lấy bờ vai gầy gò, lẳng lặng truyền lại năng lượng của mình: “Cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi cho rằng chúng ta đã không còn là quan hệ bạn bè bình thường.
”
Lâm Dục mím đôi môi hơi đau đớn, đang định mở miệng thì lúc này cửa ký túc xá bị người từ bên ngoài gõ mạnh.
“Tiểu Dục, cậu ở trong ký túc xá à?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói lớn của Lý Ngạn Thần: “Mau ra mở cửa cho anh!”
Lâm Dục ngẩn ra, nhớ tới bọn họ còn đang duy trì tư thế xấu hổ kia, bối rối muốn đi xuống.
“Từ từ thôi.
” Hạ Trầm đỡ cậu một phen, tự mình đứng dậy nhường ghế cho cậu: “Tôi đi mở cửa.
”
Cửa ký túc xá mở ra, Lý Ngạn Thần vừa bước vào lập tức hoảng sợ: “Cổ cậu bị sao vậy?”
Trải qua thời gian lên men dài như vậy, vết siết trên cổ Hạ Trầm trở nên bầm tím, thoạt nhìn cực kỳ dọa người.
Anh nâng tay sờ sờ cổ, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, em sơ ý bóp mạnh quá.
”
“Không phải chứ?” Lý Ngạn Thần nghi ngờ nhìn anh: “Chẳng lẽ cậu thích chơi mấy trò nghẹt thở?”
Nhìn không ra nha, soái ca cấm dục nho nhã lễ độ thế kia lại lén lút chơi mạnh bạo như vậy sao?
Hạ Trầm mỉm cười, chuyển đề tài: “Party kết thúc rồi sao?”
“Hầy! Đừng nói nữa!” Lý Ngạn Thần đặt mông ngồi xuống trước bàn: “Năm nay tan cuộc sớm!”
“Sau khi các cậu đi, không khí không hiểu sao lại hơi lạnh lẽo, bọn anh chơi mấy vòng rồi đổi trò.
” Lý Ngạn Thần làm vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Kết quả chẳng được bao lâu, có người ở lầu hai phát hiện một sinh viên bất tỉnh, báo cảnh sát ngay tại chỗ, tiệc tùng gì đấy kết thúc luôn.
”
Nghe đến đây, Lâm Dục ở một bên nâng mí mắt lên: “Người ấy không sao chứ?”
Lý Ngạn Thần vẫy vẫy tay: “Không rõ lắm, nhưng hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng.
”
Lâm Dục lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Anh có biết sinh viên bất tỉnh kia tên là gì không?”
“Hình như là học năm hai chuyên ngành báo chí, cụ thể tên gì thì không biết.
” Lý Ngạn Thần nhìn cậu: “Sao đột nhiên cậu lại tò mò chuyện này?”
Lâm Dục nhẹ giọng trả lời: “Không có gì, em hỏi chút thôi.
”
“Khoan khoan, anh nhớ ra rồi!” Lý Ngạn Thần giơ tay lên: “Người đó tên là Chu Chính, là bạn của Ngụy Thư, bảo sao cậu ấy không trở về với anh, nhất định là đến bệnh viện cùng rồi!”
“Chu Chính?” Lâm Dục âm thầm ghi nhớ cái tên này: “Cảm ơn.
”
“Nhưng mà…” Tròng mắt Lý Ngạn Thần đảo qua đảo lại, ánh mắt xoay qua xoay lại trên người cậu và Hạ Trầm: “Hai cậu có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Hạ Trầm bình tĩnh: “Chuyện gì cơ?”
“Đừng giả ngu nữa! Đại luật sư Hạ à!” Lý Ngạn Thần vỗ mạnh bàn một cái: “Lúc nãy chơi sự thật hay mạo hiểm, chỉ cần lỗ tai không mù là có thể nhìn ra hai cậu nhất định có chuyện gì đấy rồi!”
Hạ Trầm thản nhiên nhìn cậu: “Lâm Dục, giữa chúng ta có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì hết.
” Tuy rằng trong lòng thấy rất ảo, nhưng Lâm Dục vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Chỉ là một trò chơi mà thôi.
”
“Ha? Làm như chưa ai từng chơi sự thật hay mạo hiểm ấy?” Lý Ngạn Thần tỏ thái độ không làm sáng tỏ thì nhất định không buông tha: “Đại luật sư Hạ, cậu quan tâm người Tiểu Dục thích là có ý gì? Chẳng lẽ cậu…”
Lông mày Lâm Dục giật giật, lạnh lùng nói: “Lý Ngạn Thần.
”
Lý Ngạn Thần bị khí thế kinh người này dọa, giọng cũng nhỏ đi: “Anh chỉ là muốn biết các cậu rốt cuộc…”
Âm cuối càng ngày càng bé cho đến khi biến mất hẳn trong không khí.
“Được rồi, anh không hỏi nữa.
” Anh ta làm ký hiệu khóa miệng: “Tiểu Dục, cậu đừng giận mà!”
“Em không giận.
” Lâm Dục thu hồi tầm mắt: “Muộn rồi, rửa mặt nghỉ ngơi sớm chút đi.
”
Hạ Trầm đi tới trước bàn, kéo ngăn kéo ra lấy một miếng băng cá nhân đưa cho người bên cạnh: “Ngón tay bị đứt.
”
Lâm Dục nhận miếng băng cá nhân, ánh mắt lại rơi vào vết bầm kia: “Cổ cậu xử lý như nào?”
“Không sao đâu, không đau.
” Hạ Trầm dịu dàng an ủi: “Lát nữa tôi chườm nóng rồi bôi chút thuốc mỡ là được.
”
Lâm Dục không đành lòng nhìn vết thương chỗ đó bèn gạt ánh mắt sang một bên.
Nhân lúc bạn cùng phòng đi tắm, cậu lấy lá bùa còn dư ra, dùng sức siết chặt đầu ngón tay, nhỏ máu lên bùa.
Ngón tay bị đau làm lông mày nhíu chặt, sắc mặt cũng càng tái nhợt, nhưng cậu vẫn nghiêm túc bôi kín lên toàn bộ bùa chú.
Trước khi nghĩ ra biện pháp, phải dựa vào những lá bùa trừ tà này để bảo vệ Hạ Trầm, không để cho thứ kia nhập vào người anh.
Lúc cậu làm những chuyện này, Hạ Trầm vẫn luôn