Vừa khóc vừa kêu, giường kịch liệt lắc lư…
Thực sự có thể khái quát hóa cao những gì đã xảy ra.
Nhưng mấy chữ này thốt ra từ miệng Lý Ngạn Thần hiển nhiên không phải như vậy.
Lâm Dục cố gắng rút mặt ra khỏi lồng ng.ực ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp không biết là nghẹn đỏ hay là xấu hổ, buột miệng thốt: “Anh đừng nói lung tung!”
“Anh không nói lung tung mà!” Lý Ngạn Thần giơ tay chỉ vào bọn họ, tố cáo oanh liệt: “Bình thường anh muốn khoác vai một chút cậu cũng không vui, bây giờ lại ôm Hạ Trầm ngủ chung một giường, cậu giải thích thế nào!”
Lâm Dục á khẩu không nói nên lời, suy đi nghĩ lại thế nhưng không nghĩ ra lý do thích hợp, chỉ có thể nhấn mạnh: “Tóm lại, không phải như anh nghĩ đâu.
”
Hạ Trầm có năng lực tâm lý tiếp nhận cao không có nghĩa là những người khác cũng có thể dễ dàng tiếp nhận sự việc linh dị này.
Nếu nói lý do này ra, đối phương chỉ cảm thấy đầu óc cậu có vấn đề, hoặc là vì che dấu sự thật nên bịa đặt lung tung.
“Không biết phải nói gì đúng không?” Lý Ngạn Thần nhướn cao mày, bày vẻ mặt đã sớm nhìn thấu bọn họ: “Không phải chỉ là yêu đương trong ký túc xá thôi sao, đây là thời đại gì rồi, không ai phân biệt đối xử hai cậu, có gì mà không dám thừa nhận?”
Lâm Dục: …
Đầu ngón tay chọc chọc vào lồng ng.ực rắn chắc: “Cậu giải thích đi.
”
“Giải thích cái gì?” Hạ Trầm vô tội hỏi ngược lại.
“Giải thích giữa chúng ta không có…” Lâm Dục thật sự không nói nên lời hai chữ kia, dứt khoát từ bỏ.
Cậu đang muốn đứng dậy khỏi người kia lại bị bàn tay to đè xuống.
“Không ngủ thêm một lát nữa sao?” Hạ Trầm sắc mặt như bình thường, giống như lời nói của ai đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng đến anh.
“Không ngủ nữa.
” Lâm Dục hơi giãy dụa một chút: “Hôm nay có việc.
”
“Ừm.
” Hạ Trầm đáp, nghe lời buông hai tay ra.
Không để ý đến bạn cùng phòng còn đang trừng mắt nhìn, Lâm Dục bò xuống giường đi vào phòng tắm rửa.
Sáng sớm tinh mơ đã lăn qua lăn lại khiến cả người toàn mồ hôi, dính dính rất khó chịu.
Sau khi cậu vào phòng tắm, Hạ Trầm cũng ngồi dậy, một tay chống lên ván giường, từ trên giường nhảy xuống.
Động tác xuống giường của anh quá đỗi đẹp trai, Lý Ngạn Thần hâm mộ hạ giọng hỏi: “Đại luật sư Hạ, cậu và Tiểu Dục tiến triển tốt thế này từ khi nào? Ngay dưới mí mắt anh mà anh lại không phát hiện ra!”
Hạ Trầm không rõ ý tứ cười một tiếng: “Đừng hỏi nữa.
”
“Sao?” Lý Ngạn Thần không cam lòng tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ hai cậu định yêu ngầm?”
“Không nói đâu.
” Hạ Trầm đi về phía giường của mình: “Em vẫn đang theo đuổi.
”
“Má nó!” Lý Ngạn Thần nhất thời không khống chế được âm lượng của mình, lập tức hiểu ra: “Anh hiểu rồi, cho nên vừa rồi Tiểu Dục mới phủ nhận ghê gớm như vậy à?”
“Da mặt cậu ấy mỏng, dễ ngại lắm.
” Hạ Trầm nhàn nhạt nhắc nhở: “Trêu cũng được, nhưng phải có giới hạn thôi, anh nói xem có đúng không?”
“Đúng đúng đúng!” Lý Ngạn Thần liên tục gật đầu: “Lúc nãy anh ngạc nhiên quá thôi.
Bây giờ cậu giải thích cho anh rồi, anh sẽ không dò hỏi tận gốc nữa.
”
Tuy rằng tiểu thiếu gia họ Lâm bình thường không dễ tức giận, nhưng một khi đã giận thì cực kì khiếp người.
“Ừm.
” Hạ Trầm cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, ánh mắt đảo qua hoàng phù đè lên gối đầu.
“Vậy cậu định theo đuổi như thế nào?” Lý Ngạn Thần không nhịn được lại quan tâm: “Thế nhưng anh nhìn thái độ của Tiểu Dục đối với cậu, cậu đối với thằng bé khá đặc biệt, hẳn là không khó theo đuổi chứ?”
“Vậy sao?” Hạ Trầm liếc anh ta một cái, trong giọng nói có vẻ sung sướng rõ ràng.
*
Trong căng tin, Lâm Dục nuốt ngụm sữa cuối cùng, nội tâm vẫn do dự.
“Sao vậy?” Hạ Trầm chú ý sắc mặt cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Đang rối rắm gì à?”
Lâm Dục nâng mí mắt lên, hơi kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
“Có lẽ tôi hiểu cậu hơn những gì cậu nghĩ chăng?” Hạ Trầm dịu dàng cười: “Nói cho tôi nghe chút được không?”
“Còn nhớ tối hôm qua Lý Ngạn Thần đã nói, phát hiện trong biệt thự một nam sinh hôn mê không?” Lâm Dục buông hộp sữa trong tay xuống: “Là thứ kia tấn công anh ta.
”
“Mặc kệ nói như thế nào, tất cả chuyện này đều là vì tôi nên mới xảy ra.
” Lâm Dục lặng lẽ thở dài một hơi, “Tôi muốn đến bệnh viện thăm anh ấy, xác nhận anh ấy không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
”
“Nên đi xem một chút.
” Hạ Trầm gật đầu: “Tôi đi cùng cậu.
”
Lâm Dục rũ mắt, nhất thời không mở miệng.
Một mặt trong lòng cậu hy vọng Hạ Trầm có thể ở bên mình, nhưng mặt khác, cậu lại lo lắng thứ kia sẽ bất ngờ xuất hiện lần nữa.
Cậu rất rõ, thứ kia coi mình là vật sở hữu của nó, cùng lắm chỉ làm những chuyện hạ lưu vô sỉ với cậu chứ không thật sự đả thương tính mạng cậu.
Nhưng nó sẽ động thủ với người khác, cậu không thể để Hạ Trầm rơi vào tình cảnh nguy hiểm này nữa.
Không nhận được lời đáp lại, Hạ Trầm hỏi: “Không muốn tôi đi cùng sao?”
Lâm Dục phủ nhận theo bản năng: “Không phải.
”
“Chẳng lẽ…” Hạ Trầm nhìn chằm chằm mặt cậu: “Lo lắng cho tôi sao?”
Lâm Dục ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt u trầm kia: “Ở bên tôi, cậu không sợ nguy hiểm đến tính mạng sao?”
Hạ Trầm cười một tiếng: “Tôi lớn đến tầm này chưa từng sợ cái gì.
”
Giọng anh khi nói lời này không hề kiêu căng ngạo mạn, vẻ mặt vẫn bình thản như thường ngày.
Nhưng không biết vì sao, trái tim đang bất ổn của Lâm Dục bỗng nhiên yên ổn lại.
“Ừm.
” Cậu không khỏi nở một nụ cười nhẹ: “Cùng đi đi.
”
Ánh mắt Hạ Trầm càng thêm dịu dàng: “Được, đi cùng nhau.
”
Lúc này Lâm Dục nhớ tới chuyện quan trọng nhất: “Đúng rồi, bùa trừ tà tôi cho cậu cậu có mang theo bên người không?”
“Có mang.
” Hạ Trầm đáp: “Để ở trong túi.
”
Anh đương nhiên sẽ không nói rằng bùa trừ tà đã sớm bị anh quẳng xuống gầm giường.
Vốn dĩ anh định biến nó thành tro tàn luôn, nhưng nghĩ lại, lá bùa này là máu từ tay bé ngoan của anh nhỏ lên, anh tiếc sẽ lãng phí.
Mặc dù hoàng phù dính máu sẽ làm anh bị bỏng, nhưng biết sao giờ?
*
Nhờ phúc của Lý Ngạn Thần, Lâm Dục rất nhanh đã biết bệnh viện Chu Chính nằm.
Dưới sự hướng dẫn của Hạ Trầm, cậu chọn một ít trái cây tươi, hai người cùng nhau đến bệnh viện thăm bệnh nhân.
Vào chủ nhật bệnh viện người đến người đi, Hạ Trầm một tay xách đầy hoa quả, tay kia che chở cho cậu, thay cậu ngăn cản dòng người va chạm.
Dựa theo số phòng y tá đưa cho, khi đẩy cửa phòng bệnh ra, Ngụy Thư ngồi bên giường quay đầu lại.
Anh ta sửng sốt một chút, đột nhiên đứng lên: “Sao các cậu lại tới đây?”
“Tối hôm qua nghe Lý Ngạn Thần nói bạn của anh gặp chuyện không may, bọn em tiện thuận đường nên muốn đến thăm.
” Hạ Trầm đặt trái cây xuống: “Anh ấy thế nào rồi?”
“Bác sĩ nói là chấn động não, không có tổn thương gì khác.
” Giọng của Ngụy Thư thấp xuống: “Nhưng không biết vì sao mà mãi không thấy tỉnh lại.
”
Từ khi Lâm Dục quen biết Ngụy Thư, anh ta chưa từng có biểu tình gì, tâm trạng cũng chưa từng thấy dao động, sống như một chiếc máy tính tinh vi.
Nhưng giờ phút này, ai cũng có thể nhìn ra nỗi sợ hãi sâu trong lòng anh ta.
Lâm Dục không giỏi an ủi người khác, chỉ có thể thử đưa ra giải pháp: “Nếu cần thiết, em có thể giúp anh ta chuyển viện, mời chuyên gia có thẩm quyền hội chẩn.
”
Ngụy Thư trầm mặc một lát: “Cậu ấy không trả được chi phí cao.
”
“Không cần anh ấy trả tiền, anh không cần lo lắng.
” Lâm Dục nhìn về phía người nằm bất động trên giường bệnh: “Người nhà anh ấy đâu?”
“Cha mẹ cậu ấy đều đã qua đời, chỉ còn lại một người em trai.
” Ngụy Thư đẩy đẩy gọng kính: “Trước kia hai anh em cãi nhau, người em tức giận bỏ nhà ra đi, đến bây giờ vẫn chưa trở về.
”
Nghe xong những lời này, Lâm Dục cảm thấy ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên.
“Có cách nào liên lạc với em trai anh ta không?” Hạ Trầm đăm chiêu nói: “Có lẽ nếu em trai về thì anh ta sẽ tỉnh lại.
”
“Tôi đã cố gắng liên lạc, nhưng số điện thoại di động không gọi được.
Bạn cùng lớp cũng không biết cậu ta đã bỏ đi đâu.
” Ngụy Thư rất ít khi nói nhiều như vậy: “Anh trai vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi lớn cậu ta, mỗi ngày làm ba công việc để cho cậu ta được đi học, thứ người không có lương tâm.
”
“Anh thử tìm người em đó tiếp xem.
” Lâm Dục nhíu mày: “Nếu trong vòng hai ngày còn chưa tỉnh, em tìm người liên hệ chuyển viện.
”
“Lâm Dục, cậu…”Ngụy Thư nhìn cậu muốn nói lại thôi: “Không thân cũng chẳng quen, tại sao cậu lại giúp chúng tôi?”
“Đều là bạn học, anh cứ coi như em… Làm việc tốt mỗi ngày đi.
” Lâm Dục xoay người đi ra cửa: “Gọi cho em lúc nào cũng được.
”
Hạ Trầm xoay người theo, sải chân mấy bước đã đuổi kịp cậu.
“Thứ kia đúng là biết chọn người, chọn trúng một người đáng thương.
” Lâm Dục rũ mắt xuống, vẻ mặt rất lạnh lẽo.
“Sự việc đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức.
” Hạ Trầm nhẹ giọng an ủi: “Ít nhất chúng ta có thể