Tiếng ồn ào náo động tứ phía đột nhiên đi xa, tiếng còi xe cũng như bị một tầng sương mù dày đặc che khuất.
Trong đầu Lâm Dục trống rỗng, ánh mắt không tự chủ rời xuống, rơi vào đôi môi mỏng duyên dáng.
Hai tay Hạ Trầm nâng mặt cậu, tựa như đang cầm một báu vật hiếm có.
Trán kề sát trán, đong đầy trìu mến cọ cọ chóp mũi thấm ra mồ hôi thơm, hơi thở nóng rực đan xen, thân mật như một thể.
Khoảng cách giữa môi và môi càng ngày càng gần, càng ngày càng gần…
Trong chớp nhoáng, Lâm Dục nghiêng mặt ra, giơ tay che đôi môi kia.
Đôi môi nóng bỏng dán vào lòng bàn tay, nóng đến mức đầu ngón tay cậu co rút lại một chút, tay che càng kín hơn.
“Hửm?” Cổ họng Hạ Trầm phát ra tiếng nghi vấn nặng nề.
Chấn động rất nhỏ truyền đến lòng bàn tay, trái tim Lâm Dục run lên, giả bộ trả lời: “Không được!”
Hạ Trầm im lặng không nói gì, con ngươi đen kịt như mực nhìn thật sâu vào đáy mắt cậu, như thể đang dùng ánh mắt hỏi cậu: “Vì sao?”
Trong lòng Lâm Dục loạn cào cào, hung dữ nói: “Tôi đã nói khi đó là tình huống khẩn cấp, tôi chỉ muốn cứu cậu, lại chứ không phải cố ý lợi dụng của cậu!”
Cậu tự cho là mình rất hung dữ, thật ra đôi mắt đã kín hơi nước, gương mặt phiếm hồng, dùng hơi thở d.ốc nói chuyện, giống như một chú mèo nhỏ ra vẻ hung ác, giơ móng vuốt mềm mại ra cào một cái không nặng không nhẹ vào lòng Hạ Trầm.
Yết hầu nhô lên lăn lên xuống, anh dốc lực bóp chặt ý định muốn cắn nuốt người này vào miệng trong đầu, chỉ vẻn vẹn khắc chế hôn lên lòng bàn tay mềm mại.
Mu bàn tay chịu lực hướng về phía môi Lâm Dục, giống như cách tay cậu nhận lấy một nụ hôn.
Cậu như bị điện giật buông tay ra, liên tục lùi về phía sau vài bước.
“Được.
” Khóe môi Hạ Trầm gợi lên độ cong đẹp mắt: “Coi như lần này chúng ta hòa.
”
Trên đường trở về trường học, Lâm Dục còn hơi mơ hồ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra, đành phải bỏ qua trước.
Vừa vào ký túc xá, Lý Ngạn Thần lập tức tháo tai nghe xuống, lia ánh mắt hóng hớt về phía bọn họ: “Hai đứa hẹn hò ở đâu vậy?”
“Hẹn hò cái gì?” Lâm Dục nhíu mày: “Bọn em đi thăm Chu Chính.
”
“Hả?” Lý Ngạn Thần há to miệng:”Không phải chứ, hai cậu đi thăm Chu Chính làm gì?”
“Coi như có quen biết.
” Lâm Dục không giải thích nhiều, chỉ đơn giản trả lời một câu.
Lý Ngạn Thần tin, lại quan tâm nói: “Vậy bây giờ cậu ta thế nào rồi?”
Hạ Trầm nói: “Vẫn chưa tỉnh lại.
”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Lý Ngạn Thần hơi ngoài ý muốn: “Ngụy Thư còn ở bệnh viện à?”
“Ừm.
” Hạ Trầm lên tiếng: “Đang trông bên giường, chắc là muốn chờ người tỉnh lại.
”
Trong lúc nói chuyện, điện thoại di động trong túi quần rung lên, anh nhìn thoáng qua màn hình, đi ra ban công: “Tôi đi nghe điện thoại.
”
Lý Ngạn Thần cảm thán một câu: “Đây hình như là lần đầu tiên anh thấy Hạ Trầm nghe điện thoại, anh còn tưởng rằng điện thoại của cậu ấy chỉ để trang trí cơ.
”
“Sao vậy được?” Lâm Dục cảm thấy khó hiểu: “Em vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho cậu ấy mà.
”
“Ha ha ha!” Lý Ngạn Thần ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng: “Tiểu Dục, rốt cuộc cậu cũng thừa nhận!”
Lâm Dục nghi hoặc: “Em thừa nhận cái gì?”
Lý Ngạn Thần hùng hồn: “Thừa nhận cậu và Hạ Trầm có mờ ám!”
Nếu không phải đôi tình nhân nhỏ hoặc tình nhân tương lai đang trong thời kỳ mập mờ không công khai, bạn cùng phòng bình thường ai rảnh ngày nào cũng gọi điện thoại chứ?
“Lười nói nhiều với anh.
” Lâm Dục xoay người ngồi xuống ghế, không có ý định trả lời mấy chuyện không đâu.
“Tiểu Dục, trước tiên thì anh tuyên bố là anh không hề ghen tị!” Lý Ngạn Thần tiến lại gần hỏi: “Học kỳ này Hạ Trầm mới chuyển vào, anh rất tò mò, sao cậu lại đối xử khác với cậu ta như vậy?”
Lâm Dục liếc xéo anh ta một cái: “Có liên quan gì đến anh không?”
“Hạ Trầm chỉ cao một chút, đẹp trai một chút, trong nhà có tiền một chút…” Lý Ngạn Thần nói xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng: “Thôi được rồi, anh thừa nhận cậu ta quả thật bỏ xa anh nửa con phố.
”
Rất nhanh, Lý Ngạn Thần lại một lần nữa phấn chấn lên: “Hai đứa chính thức nói chuyện từ khi nào, nói cho anh nghe một chút đi!”
Lâm Dục không nói gì đến cực điểm, lạnh lùng trả lời: “Em nói rồi, bọn em không phải loại quan hệ này.
”
“Hầy, dù gì cũng không phải chuyện sớm muộn sao?” Lý Ngạn Thần không thèm để ý phất phất tay: “Có đại luật sư Hạ soái ca cực phẩm như vậy theo đuổi, cậu còn có thể chống đỡ được bao lâu?”
“Đừng nói bậy.
” Hai má Lâm Dục nóng lên, nhịp tim tăng nhanh không khống chế được: “Cậu ấy theo đuổi em lúc nào?”
Lý Ngạn Thần thốt lên: “Anh không nói bậy nha, hôm qua chính miệng cậu ấy…”
“Lâm Dục.
” Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên, Hạ Trầm mở cửa ban công đi vào, vừa vặn cắt ngang lời Lý Ngạn Thần.
Lâm Dục lấy mu bàn tay áp lên gò má nóng bỏng, cố gắng hạ nhiệt: “Chuyện gì?”
Hạ Trầm trả lời: “Tôi đã cho người đi tìm, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức.
”
“Ừm.
” Lâm Dục không yên lòng đáp: “Cảm ơn.
”
“Giữa hai chúng ta còn cần khách khí như vậy sao?” Hạ Trầm nở nụ cười, tiện tay sờ sờ đỉnh tóc của cậu.
Lý Ngạn Thần đứng ở một bên âm thầm quan sát, thấy cảnh này không khỏi chẹp chẹp miệng.
Còn không thừa nhận, tiểu thiếu gia Lâm từ khi nào lại ngoan ngoãn để cho người khác sờ đầu thế này?
Đến buổi tối, Lâm Dục ngồi trên giường đọc sách.
Hạ Trầm từ trong phòng tắm đi ra, trên người mang theo hơi nước, dừng ở trước giường cậu.
Lâm Dục nâng mắt lên, nhìn qua: “Làm sao vậy?”
Hạ Trầm mỉm cười: “Tôi đang suy nghĩ, đêm nay cậu có thể lên giường của tôi không?”
Lâm Dục gạt mắt đi, một lần nữa quay trở lại trên sách: “Giường nhỏ lắm, chật muốn chết.
”
Tại Lý Ngạn Thần hồi sáng nói chuyện không đâu, bây giờ cậu không có cách nào nhìn thẳng Hạ Trầm.
Hạ Trầm im lặng vài giây, dịu dàng nói: “Được, vậy có việc gì thì gọi tôi.
”
“Đừng!” Lý Ngạn Thần trên giường thò đầu ra: “Các cậu cứ coi như anh không tồn tại đi, nên làm gì thì làm!”
Chữ “làm” được nhấn mạnh, hiển nhiên có ý khác.
Lâm Dục không thể nhịn được nữa, dùng sức ném sách trên tay qua.
“Oái!” Lý Ngạn Thần bị đập lập tức gào lên: “Tiểu Dục, có phải cậu muốn đập chết anh không, để cậu cùng Hạ trầm ở thế giới riêng của hai người!”
Lâm Dục: …
Lần sau về nhà phải mang theo mấy tấm bùa có thể khiến người ta câm miệng mới được.
*
Hai ngày sau, Hạ Trầm nhận được tin tức của em trai Chu Chính.
“Cậu nói gì?” Lâm Dục nhíu mày: “Cậu ta gặp chuyện không may?”
“Người của tôi tìm được điện thoại di động của cậu ta ở chợ đen, cùng với tài sản bên người.
” Sắc mặt Hạ Trầm nghiêm trọng: “Một thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi, trên người không có điện thoại di động cũng không có tiền, nhưng không tìm đến ai để xin giúp đỡ, rất có khả năng… là gặp bất trắc.
”
Lâm Dục đứng ngồi không yên: “Giờ phải báo án sao?”
Hạ Trầm khẽ lắc đầu: “Vị thành niên bỏ nhà đi, chỉ người thân mới có thể báo án cho cảnh sát.
”
Nhưng người thân duy nhất của cậu ta là Chu Chính, giờ phút này đang nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh.
Lâm Dục chống hai tay lên mặt bàn, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Để tôi thử xem có thể chiêu hồn của cậu ta hay không.
”
Nếu như thiếu niên tên Chu Sùng kia đã chết, thi thể vẫn không bị ai phát hiện, như vậy rất có thể đã bị người khác sát hại.
Nhưng chiêu hồn cần bát tự ngày sinh hoặc quần áo bên người, còn cần cả bùa chiêu hồn, trên tay Lâm Dục lúc này không có gì hết.
Suy nghĩ một lúc, cậu quyết định gọi điện thoại cho Lâm Hựu Khiêm.
Lúc trước nói không muốn đối phương quấy rầy mình, kết quả bây giờ chính mình mới là người gây phiền toái đến người ta.
Điện thoại rất nhanh kết nối, đối diện truyền đến một âm thanh có chút hưng phấn: “Lâm Dục?”
“Ừm, là tôi.
” Lâm Dục đi thẳng vào chủ đề: “Trong tay cậu có bùa chiêu hồn không?”
“Đương nhiên là, là có!” Lâm Hựu Khiêm lên tiếng: “Nhưng mà, cậu, cậu dùng bùa chiêu hồn làm, làm cái gì?”
“Tôi muốn chiêu hồn.
” Lâm Dục lựa chọn nói ngắn gọn: “Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi đến chỗ cậu lấy nó.
”
“Tôi đang, đang ở trường!” Lâm Hựu Khiêm nâng cao giọng: “Tôi đi, đi đưa cho cậu, chiêu hồn rất, rất nguy hiểm…”
Lâm Dục do dự một lát, cuối cùng đáp: “Được, cậu tới đây đi.
”
Đương nhiên cậu biết chiêu hồn nguy hiểm, bởi vì căn bản không thể biết thứ mình triệu hồi ra là linh thể chưa tiêu tán hay là Lệ Quỷ hung ác.
Sau khi cúp máy, cậu quay đầu nhìn người phía sau: “Tôi biết lần trước đã nói hai người sẽ không gặp lại nhau nữa, nhưng lần này là trường hợp đặc biệt.
”
Hạ Trầm rũ mắt nhìn di động, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì: “Ừm.
”
Lâm Dục muốn nói lại thôi: “Thật ra…”
“Không sao.
” Hạ Trầm nâng mắt, cười rộ lên nhìn vừa dịu dàng vừa quyến luyến: “Tuy rằng cậu ta có chút thành kiến với tôi, nhưng vì cậu, tôi sẽ cố gắng chung sống hòa bình với cậu ta.
”
Lâm Dục hơi giật mình, nuốt lời định nói bên miệng trở về.
Cậu chưa từng gặp người đàn ông nào dịu dàng như vậy, thậm chí đôi khi tốt đến mức cậu cảm thấy không chân thật.
Rất nhanh, Lâm Hựu Khiêm vội vàng chạy tới, ba người lập tức đi tới nhà Chu Chính.
Chiếc taxi dừng lại ở một ngã tư, bác tài quay đầu nói: “Chỉ có thể dừng lại ở đây, con đường bên trong không đi vào được.
”
Đi qua con đường gập ghềnh, họ đến trước một tòa nhà dân cư rất cũ.
Lâm Dục quan sát hoàn cảnh bốn phía, bất giác nhíu mày.
Cậu biết rằng vẫn còn rất nhiều người sống trong khốn khổ, nhưng khi cậu thực sự ở trong môi trường này, cậu có một cảm xúc phức tạp khác.
Chung cư cũ không có thang máy, hai anh em Chu Chính ở tầng cao nhất là tầng sáu, Lâm Dục leo cầu thang mà thở hồng hộc.
“Tới đây.
” Hạ Trầm dừng bước, vươn tay về phía cậu: “Tôi kéo cậu.
”
Lâm Dục không suy nghĩ nhiều, tự nhiên cầm lấy bàn tay to đưa tới, mượn lực tiếp tục leo lên trên.
Lâm Hựu Khiêm đi phía sau hai người, ánh mắt dừng trên hai tay đang nắm chặt, trên mặt chợt lóe lên vẻ u ám.
“Đến rồi.
” Hạ Trầm buông tay ra, ôm lấy bờ vai mảnh khảnh, để nửa người cậu tựa vào ngực mình thở d.ốc.
Lâm Hựu Khiêm phát sầu: “Không có, không có chìa khóa, làm sao vào, vào được?”
Cửa chính chung cư cũ dùng ổ khóa kiểu cũ, Hạ Trầm nhìn một vòng xung quanh, động tác ưu nhã xắn tay áo âu phục giản dị.
Sau đó, anh nhặt một viên gạch nặng trịch trong góc, nhẹ giọng nhắc nhở: “Đứng xa xa một chút, bịt tai lại.
”
Lâm Dục nhận ra anh muốn đập cửa, nghe lời lùi về phía sau vài bước, dùng hai tay bịt lỗ tai.
Sau một khắc, Hạ Trầm giơ viên gạch trong tay lên, đập thẳng xuống khóa cửa.
“Rầm rầm” vài tiếng, khóa cửa bị đập vỡ.
Lâm Dục nhớ tới lần trước anh cầm ghế đập cửa, trong lòng lẳng lặng khẳng định sức mạnh của anh một lần nữa.
Hạ Trầm ném gạch đi rồi quay đầu, dịu dàng cười: “Đi vào đi.
”
Đẩy cửa ra, vừa đi vào chính là phòng bếp.
Căn phòng thoạt nhìn thật sự tồi tàn, các bức tường bị nứt, nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng sạch sẽ.
Lâm Dục đẩy cửa phòng ngủ ra, liếc mắt nhìn thấy áp phích siêu sao bóng rổ dán trên tường cùng với giày thể thao đặt trước giường.
“Hai, hai anh em bọn họ chung một, một phòng ngủ?” Lâm Hựu Khiêm lộ vẻ kinh ngạc: “Vậy