Edit: Bàn
Động tác mút vào của Huyễn thú khiến trước ngực truyền đến cảm giác khó chịu, thanh niên tóc đen mắt đen ôm Huyễn thú trên người mình đặt cạnh đầu giường, hắn mặc kệ chút phản ứng trên người mình, tiếng nói trầm thấp trong bóng đêm hết sức dụ người sa vào.
"Em muốn ăn gì?"
"Trưởng Da...!Trường Dạ..."
"Em đâu thể ăn anh chứ."
Huyễn thú liên tục gọi tên hắn, Thanh Trường Dạ bước xuống giường.
Hắn rất cao, tỉ lệ hoàn mỹ, hai chân dài nuột nà trắng nõn, Thanh Trường Dạ ngủ không thích mặc quần áo, bờ vai gầy cùng ngực đầy đặn vẽ nên đường cong gợi cảm cực kỳ, hai mông chắc mà vểnh.
Huyễn thú núp trên giường dùng hai cánh quấn lấy mình, một hồi lâu sau, Huyễn thú lộ ra một đôi mắt màu caramel, nhìn thẳng thân thể thanh niên loã lồ dưới ánh đèn.
"Uống ít nước trước đi," Thanh Trường Dạ tìm một chai nước chưa uống trên bàn ném cho Huyễn thú, tên nhóc kia rất thông minh, nó dùng cánh ôm lấy chai: "Trời sáng sẽ tìm đồ ăn cho em, được chứ?"
Trả lời Thanh Trường Dạ là tiếng Huyễn thú mở nắp chai khe khẽ, nó uống rất nhanh, một chai nước lớn sạch sẽ trong nháy mắt, Thanh Trường Dạ lúc đầu định nhắc Huyễn thú uống ít thôi nhếch mày quay về giường.
Huyễn thú dựa vào, dùng cả tay chân quấn lên người hắn, cặp cánh chim lớn đến kỳ cục kia thậm chí còn bọc luôn hắn.
Thanh Trường Dạ nhẹ nhàng nói.
"Em mà đái dầm là anh đá em xuống đấy nhé."
Bé Huyễn thú ngơ ngẩn gật đầu, cứ thế ôm ôm ấp ấp thẳng đến sáng.
Lúc Thanh Trường Dạ mở mắt, Huyễn thú đã tỉnh lại nhìn hắn không dời mắt.
Rửa mặt qua loa xong, bọn họ xuống dưới tầng.
Aurora đang ngồi trong phòng khách cười nói với mấy người khác, không biết là ai hét lên kinh hãi, tầm mắt mọi người đều rơi vào Huyễn thú hình người với hai cánh.
"Nó là Huyễn thú thật à?"
"Chuẩn trăm phần trăm." Aurora dùng thìa trong tay quấy cà phê: "Bọn tôi tìm chuyên gia làm giám định rồi, là cấp B."
"Cấp B là tốt lắm rồi," Cô gái mặc áo xanh đặt câu hỏi cười nói: "Huyễn thú nhà tôi chỉ có cấp C thôi."
Cô gái ôm một con mèo toàn thân trắng như tuyết, mắt một vàng một canh, vẻ kiêu ngạo trên mặt mèo không khác gì nữ chủ nhân của nó.
Cô gái áo xanh thấy Thanh Trường Dạ đứng cách đó không xa nói gì đó với nữ giúp việc, nhịn không được lại gần Aurora thì thầm: "Cậu ấm nhà ai đây? Xuất sắc thế, sao tôi thấy lạ mặt vậy."
"Ảnh là bạn tôi." Aurora hời hợt cho qua câu hỏi, cô gọi tên Thanh Trường Dạ: "Trường Dạ, bọn anh làm gì thế?"
"Hỏi xin nữ giúp việc ít thức ăn, Huyễn thú đói bụng."
"Nói đến đây," Thấy Thanh Trường Dạ qua đây, Aurora thái độ tự nhiên kéo tay hắn: "Ngài Cosimodo muốn trả giá mua Huyễn thú của anh, tôi nghĩ rồi, dù sao anh vẫn chưa đặt tên cho nó, cũng không biết nuôi Huyễn thú thế nào, chẳng thà bán cho ngài Cosimodo đi, cũng bớt đi nhiều phiền phức."
Có một sự run rẩy khó nhận thấy trong giọng của Aurora.
Cô thừa nhận rằng mình đang ghen tị, nữ giúp việc nói rằng lúc 3 giờ sáng phòng Thanh Trường Dạ từng sáng đèn một lần, nói cách khác, khi đó bọn họ đều chưa ngủ! Hoặc là Thanh Trường Dạ cam tâm tình nguyện bị Huyễn thú chết tiệt đánh thức, cho dù là thế nào thì cũng đều khiến cô đố kỵ muốn chết.
Aurora nói xong câu kia, Thanh Trường Dạ nhìn cô, người sau toàn thân cứng đờ, ánh mắt hắn lạnh nhạt chết người, cô suýt nữa cho rằng hắn muốn giết mình, nhưng Thanh Trường Dạ chỉ tao nhã ngồi xuống cạnh cô.
Ngón tay trắng nõn để dưới cằm, như lông vũ hôn lên má Aurora, hắn nhàn nhạt cười cười: "Nhưng tôi muốn nuôi mà."
Cosimodo nhìn khuôn mặt như hoa đào, rõ ràng là thất thần của Aurora, hơi lúng túng ho khan nói: "Xin lỗi, tiên sinh, nhưng nếu anh không để ý," Gã ra hiệu nam giúp việc đưa lồng sắt lên, bên trong là một con chim đỏ vàng đuôi dài như phượng hoàng hồi sinh từ ngọn lửa: "Đây là một con Huyễn thú cấp A, đã được huấn luyện chuyên nghiệp, hy vọng ngài có thể đồng ý để tôi dùng con Huyễn thú này để trao đổi với ngài."
Thanh Trường Dạ đầy hứng thú quan sát con chim đuôi dài trong lồng, hiện tại hắn đang rất thích thú với tất cả Huyễn thú.
Nam giúp việc thấy vậy lập tức mở lồng chim ra, chim đuôi dài vô cùng thông minh bay một vòng, mặc sức biểu diễn bộ lông lộng lẫy của mình cho mọi người, toàn bộ người trong phòng khách không kìm được mà nhìn theo bóng dáng của nó, Huyễn thú đẳng cấp càng cao thì càng có lực hấp dẫn trí mạng với nhân loại.
Cuối cùng nó đậu lên vai Thanh Trường Dạ.
Huyễn thú đang uống sữa thấy vậy ngẩng đầu, đôi mắt màu caramel hiện lên một tia sắc bén, nữ giúp việc nhìn cậu bé khôi ngô với vẻ mặt từ ái, ngay sau đó, một tiếng thét chói tai vang lên trong phòng khách.
Ngài Cosimodo chỉ kịp nhìn thấy ánh điện chói loà, sau ánh sáng chói mắt, Huyễn thú cấp A mình khổ cực bồi dưỡng cháy khét toàn thân.
Chim đuôi dài kia ngây ngốc không nhúc nhích, nhận ra mình đã mất đi bộ lông xinh đẹp sáng bóng dày dặn vốn có, nó rũ đầu xuống tựa như cà tím phơi sương.
Chim đuôi dài tựa như cảm nhận được cái gì, khi mọi người đều không nghĩ ra, nó nhìn về phía Huyễn thú hình người đang cười đểu mình.
Nó sợ run lập cập, vội vàng bay về lồng.
"Cái gì vừa xảy ra vậy?"
"Là ánh điện sao? Tôi vừa thấy một tia chớp! Corsi, Huyễn thú của anh bị thương à?"
"Không bị thương," Cosimodo kiểm tra tình trạng của chim đuôi dài, gã nhíu chặt mày nhìn về phía Thanh Trường Dạ: "Nhưng lông trụi hết rồi.
Tiên sinh, có lẽ ngài sẽ không cần một con chim như vậy."
...!
...!
"Trường Dạ, lúc nãy tôi thấy Huyễn thú của anh cười," Aurora không thể tin nổi nắm chặt tay Thanh Trường Dạ: "Nếu như không phải nó là cấp B, thì tôi suýt nữa nghi ngờ là nó làm đấy."
Đương nhiên là nó làm rồi,