Hạt châu lăn đến bên chân hắn, Thanh Trường Dạ nhặt nó lên, sinh mệnh bên trong rung động vì động chạm của hắn, chờ viên bạch châu kia lớn thêm một chút, Thanh Trường Dạ thuận tay ném nó xuống đất, thời gian trên bạch châu chỉ có 20 năm, cho dù lớn lên cũng chỉ có 25 năm, thời gian trên đám nhân ngư nguỵ trang thành người ở đây cũng kém xa Siren, đa số khoảng 10 nghìn đến 20 nghìn năm, đây cũng là nguyên nhân khiến lúc đầu Thanh Trường Dạ không nổi lên nghi ngờ.
Natasha tò mò nhìn viên tròn như ngọc trai kia.
"Đây là gì?"
"Ngọc trai."
"...!Ở đây rơi xuống ngọc trai kiểu gì."
Hắn vẫn đứng dưới ánh sáng, Anye ở đằng xa đang ngước mắt nhìn hắn, Thanh Trường Dạ há miệng muốn nói điều gì, tiếng động thật nhỏ bên tai làm hắn hơi giật mình, hai chân hắn bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung, Natasha vươn tay muốn tóm lấy hắn, nhưng chậm một bước.
"Chết tiệt!"
Natasha lập tức muốn nhảy xuống từ khe hở to bằng một người kia, nhưng tiếng súng vang lên ngay lúc này, cô buộc lòng phải lăn khỏi chỗ kia.
Sau khi tản ra, chỗ Thanh Trường Dạ đứng lúc trước đã khôi phục về đất bằng.
Cô ngẩng đầu, bảo vệ mặt không biểu cảm lấy nòng súng chĩa ngay đầu cô.
Nếu cô nhớ không lầm, hình ảnh cảm ứng nhiệt của những bảo vệ này là bình thường.
Nhân ngư không chỉ có thể nguỵ trang thành dáng vẻ con người, mà còn có thể thao túng loài người?
Cảm giác tự nhiên rơi xuống từ trên cao rất tệ, nếu không phải phía dưới có nước, hắn hẳn đã phải ngã tàn phế từ độ cao như vậy rồi.
Thanh niên tóc đen mắt đen liếm liếm vết máu trên cổ tay, hắn nhìn bốn phía, ánh sáng rất mờ, mơ hồ có thể thấy xung quanh đều là nước hồ lạnh lẽo, phía dưới biệt thự nhà chính của họ Thrace vậy mà lại ẩn giấu một hồ nước lớn như vậy.
Thanh Trường Dạ giơ cánh tay bị thương lên, để ngừa mùi máu tươi dẫn tới sinh vật khát máu.
Hắn cảm giác có thứ gì đang nhìn mình, nhưng mắt vì tạm thời chưa thích ứng với bóng tối nên nhìn không thấy cái gì.
Nước hồ cực kỳ sâu, nhìn không thấy đáy, sau xác định đại khái hướng nào có đất liền, Thanh Trường Dạ lặn xuống nước nhanh chóng bơi đi về hướng kia.
Nhất cử nhất động của hắn rơi vào một đôi mắt đỏ tươi.
Đối với nhân ngư, vùng nước tối tăm mức này còn rõ hơn ban ngày, nhiệt độ cơ thể con người gần như có thể từ nước hồ lạnh như băng truyền qua đây.
Đối với nhân ngư nhỏ tuổi chưa từng biết đến ấm áp, thanh niên không khác nào liều thuốc độc thôi thúc người ta trở nên nghiện ngập.
【Là mẹ à?】
【Tóc đen mắt đen, là mẹ, đuổi theo!】
【Mình muốn độc chiếm hắn...】
【Không được, Siren sẽ không cho phép chúng ta như vậy.】
Thanh Trường Dạ sững sờ.
Hắn có thể nghe hiểu nhân ngư trao đổi, những đứa nhóc này nói chuyện thực sự có chút buồn cười.
Từ bốn phương tám hướng dần truyền đến tiếng nước, từ khoé mắt hắn nhìn thấy vô số đuôi cá màu sắc khác nhau, giống Siren, phần đuôi của đám nhân ngư chưa thành niên đều có một chút hoa văn đỏ như lửa cháy.
Hắn đương nhiên không phải mẹ của những đứa nhóc này, hắn và nhân ngư căn bản không có huyết thống.
Biết bị chúng nó bắt lại là không hay, Thanh Trường Dạ cố hết sức nhanh chóng bơi vào bờ.
Nhân ngư truy đuổi ngày càng nhiều, vảy cá chiếu lấp lánh gần như có thể rọi sáng cả hồ nước âm u.
Ở trong nước muốn nhanh hơn nhân ngư là không thể nào, hắn bị một nhân ngư kéo lại mắt cá chân.
Thanh Trường Dạ thử phát động dị năng, quả nhiên không phải nhân ngư nào cũng biến thái như Siren, hắn rút được thời gian từ chỗ đối phương.
Quỷ thần xui khiến, hắn không rút sạch thời gian, mà để lại cho nhân ngư thoi thóp hơi tàn kia một hơi cuối.
【Hắn chảy máu! Thơm quá!】
Vết thương cổ tay dần nứt ra theo động tác của Thanh Trường Dạ, máu lẫn vào trong hồ.
Những nhân ngư này đều còn nhỏ, nhưng rút thời gian đã hơi phiền phức rồi, nếu chúng nó lớn hơn chút nữa thì có thể tưởng tượng tình hình sẽ gay go đến mức nào.
Thanh niên một tay khoác lên bờ, ngay lúc hắn sắp leo lên, vách đá trên đỉnh đầu bọn họ lại một lần nữa xuất hiện vết nứt, từ phía trên rơi xuống một nhóm nhân ngư vẫn còn mặc áo khoác của con người.
Nhóm nhân ngư giữ hắn dưới hồ nước ngầm một mình, thể hiện rõ là muốn đối phó Anye và Natasha trước, giờ những nhân ngư này chủ động đi xuống, vậy tình hình phía trên...!
Không kịp ngẫm nghĩ, hắn bị mạnh mẽ kéo xuống khỏi đất liền an toàn, không chỉ có một nhân ngư cầm mắt cá chân và cẳng chân hắn.
Toàn thân rơi xuống nước lạnh như băng khiến Thanh Trường Dạ nheo mắt, hắn vẫn chưa tỉnh táo lại, nhóm nhân ngư đã nâng hắn lên, Thanh Trường Dạ cũng nhờ đó mà thấy rõ ở đây rốt cuộc đã giấu bao nhiêu nhân ngư.
Có ít nhất hơn một nghìn, mỗi một con đều đang ngóng nhìn hắn không chớp mắt.
Ban đầu chúng nó như đang kiêng kị cái gì, ngoại trừ vây quanh hắn ra thì không dám làm gì hơn, thẳng cho đến khi một nhân ngư không nhịn được chạm vào vai Thanh Trường Dạ, chuyện xảy ra tiếp theo quả thực là tai hoạ trăm phần trăm.
【Cút ngay, không được chạm vào mẹ!】
【Dựa vào cái gì? Trong mệnh lệnh cũng đâu nói rõ là không được chạm vào hắn --】
【Mình cũng muốn chạm...】
【Mình cũng muốn!】
Thu lại lời lúc đầu, chuyện này không có gì buồn cười cả.
Xung quanh hắn đầy nhân ngư, không chỗ nào có thể trốn, cũng không có bất cứ khe hở nào để tránh.
Khuôn mặt nhân ngư đều vô cùng xinh đẹp, vì là trinh sản nên trên mỗi nhân ngư, Thanh Trường Dạ đều có thể nhìn thấy bóng dáng Siren.
Mắt đỏ tươi như hoa sen nở rộ, làn da trắng bệch nhẵn bóng, khuôn mặt nhân ngư hoàn toàn không hổ là yêu tinh sống dưới đại dương.
Cùng lúc gặp được nhiều mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ như vậy quả thực hiếm có, nếu chúng nó không muốn ăn tươi nuốt sống hắn thì tốt hơn nữa.
Cảm giác lạnh buốt mơn trớn gáy hắn, khoá tâm yếu ớt run không ngừng, Thanh Trường Dạ cắn môi, nước mắt tích lại trong hốc mắt hắn.
Chết tiệt, đúng là biết tìm chỗ.
【Hắn khóc rồi.】
【Mẹ khóc rồi.】
【Nước mắt con người đúng là mặn thật.】
Hắn và những nhân ngư này không có nửa phần liên hệ máu mủ, hắn cũng không phải mẹ nhân ngư.
Thật lòng mà nói, đối với nhân ngư trinh sản mà nói, sự tồn tại của hắn giống như vật chứa hơn, nhưng mà nghe như vậy thực sự...!rất nhục.
【Mình khát quá.】
【Trên người hắn có thứ màu đỏ, rất ngọt.】
【Đấy là máu! Đồ ngu!】
【Ơ? Không phải cắn vào đây sẽ có màu trắng sao?】Giọng nhân ngư tràn đầy nghi hoặc:【Rõ ràng mình thấy giống cái loài người trên TV là như vậy, nhưng mà máu cũng giống nha.】
【Còn lâu mới giống,】Đủ loại âm thanh tràn vào trong đầu, Thanh Trường Dạ cáu kỉnh kìm nén ham muốn thả ra dị năng, mặc dù hắn có thể giết một nhóm nhân ngư, nhưng không thể giết tất cả trong nháy mắt không có tác dụng gì ở tình huống hiện tại:【Màu trắng với màu đỏ, mùi vị chắc chắn không giống nhau.】
【Mấy người đàng hoàng chút đi,】Nhân ngư đuôi đen lúc trước đặt trong bể nước bỗng nhiên lên tiếng:【Quá phận thì Siren sẽ tức giận.
Có nhớ mệnh lệnh là gì không?】
【Dẫn hắn tới chỗ Siren.】
【Đi tìm Siren!】
【Đúng, cho nên...】Nhân ngư đuôi đen cúi đầu, Thanh Trường Dạ thấy thời gian của nó chỉ có 200 nghìn năm, giữa đám nhãi con này có thể coi là nhiều.
Hắn chỉ đang nhìn thời gian, nhưng nhân ngư dưới ánh mắt chuyên chú của thanh niên lại đỏ hai gò má, trắng bệch kết hợp với ửng hồng mê hồn không nói nên lời.
Nhân ngư kia và hắn cách gần nhau, Thanh Trường Dạ có thể nhận thấy rõ ràng hô hấp của nhân ngư bắt đầu biến hoá, giọng nói nhẹ đi, như là thuyết phục bản thân cũng muôn phần trắc trở:【Chúng ta không thể độc chiếm mẹ.】
Ngón tay nhân ngư bấm lòng bàn tay mình.
Nó gắng sức thu tầm mắt lại, thậm chí không nhận ra bản thân đã tự bấm chảy máu.
Nhân ngư giống trùng tộc, trời sinh đã chịu khống chế của hiệu ứng chim non, chúng nó sẽ sản sinh ham muốn độc chiếm không gì sánh được đối với sự vật đầu tiên nhìn thấy.
Siren vì để tránh phiền phức nên trực tiếp ném thẳng nhân ngư nhỏ còn chưa phá vỏ xuống biển sâu băng giá, nếu không phải vì biến cố xảy ra về sau, phụ thân ích kỷ của chúng nó vĩnh viễn sẽ không để