Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 18


trước sau

Nghe Phúc Toàm nói rằng Bùi Cương vẫn ở ngoài sân, cho nên nàng rời khỏi từ cửa nhỏ bên hông.

Đồng thời, trong lòng thấp thỏm phân phó Phúc Toàn nói bắt đầu từ hôm nay Bùi Cương sẽ làm việc ở ngoại viện.

Ngọc Kiều chưa nghĩ có thời điểm mình đi ra không phải cửa chính mà phải lén lút đi cửa nhỏ bên hông!

Ánh mắt hắn nhìn nàng và lời khen của hắn làm nàng sợ. Vì vậy, nàng thừa nhận rằng nàng sợ Bùi Cương.

Khi nàng tới thư phòng của phụ thân, nàng thở ra một chút và làm tiêu tan ảnh hưởng của Bùi Cương đối với nàng trước khi bước vào sân.

Sau khi vào sân, nàng thấy gã sai vặt cảu Thẩm Hoành Kính đang ở bên ngoài. Ngọc Kiều khẽ cau mày, thầm nghĩ Thẩm Hoành Kính dù gì cũng là người đọc sách thánh hiền thế mà lại làm ra một hành vi tiểu nhân vậy.

Ngọc Kiều gõ cửa thư phòng và nói: "

Phụ thân, nữ nhi đã đến rồi." Trong thư phòng Ngọc Thịnh nói, "Vào đi."

Ngọc Kiều để Tang Tang đợi bên ngoài. Rồi đi vào.

Đúng như dự đoán, Thẩm Hoành Kính cũng đang ở trong thư phòng.

Ngọc Kiều ngay khi vào cũng không thèm nhìn hắn, trực tiếp tới chỗ phụ thân: "Phụ thân gọi con tới có chuyện gì vậy?"

Ngọc Thịnh liếc nhìn Thẩm Hoành Kính đứng một bên trong thư phòng thản nhiên, sắc mặt trầm xuống nói: "Hãy nói xem, chuyện con an bài một hộ vệ là như thế nào?"

Khuôn mặt của Ngọc Thịnh không được tốt lắm. Nghe từ người khác nói rằng nữ nhi của mình với hạ nhân có mối quan hệ không rõ ràng, thì làm sao sắc mặt tốt được.

Ngọc Kiều giả vờ nghe không hiểu chyện gì xảy ra, nàng nhìn Thẩm Hoành Kính, trên mặt lộ ra như không thể tin được, "Biểu huynh, sao huynh có thể đổi trắng thay đen hãm hại ta?"

Thẩm Hoành Kính lộ ra tia không vui, hướng tới Ngọc Thịnh cúi đầu cúi đầu: "Những lời cháu nói với thúc nãy giờ đều là sự thật, không có câu nào giả dối."

Ngọc Kiều "hừ" một tiếng: "Không ngờ biểu huynh lại cáo trạng ta, chẳng lẽ huynh sợ rằng ta nói hết tất cả làm mất thanh danh của hynh, cho nên dù không có chứng cứ nào mà huynh vẫn cáo trạng với phụ thân ta, ta hỏi biểu huynh, huynh khi nào thấy ta và hạ nhân dây dưa không rõ hoặc có ai nhìn thấy không?"

Thẩm Hoành Kính nhìn Ngọc Kiều, chỉ ra: "Tên hộ vệ đó lúc trước là mã nô do bất cẩn làm cho hai con ngựa mà muội yêu thích mà chết. Nhưn biểu muội chẳng khiển trách hắn, mà thay vào đó mà cho hắn làm hộ vệ. Điều đó có nghĩa là gì? Và hạ nhân đó cũng trông rất tuấn tú. Nếu biểu muội đã không có nửa điểm tâm tư thì hà tất phải làm như thế?"

Thẩm Hoành Kính lo lắng Ngọc Kiều sẽ cáo trạng trước. Do đó, nên hắn tìm Ngọc Thịnh để nói mặc dù hăn không có chứng cứ.

Hắn nghĩ rằng nếu nói ra, Ngọc thúc có thể đề cập việc giải trừ hôn ước để bảo vệ thanh danh của nữ nhi mình. Như vậy, phụ mẫu hắn cũng coi đó là trách nhiệm của Ngọc gia.

Ngọc Kiều không hoảng loạn mà hỏi Thẩm Hoành Kính vì nàng tin rằng phụ thân không phải là người tùy ý tin lời gièm pha của người khác. "Vậy biểu huynh hãy giải thích lý do tại sao vào năm ngoái huynh tặng ta cây trâm mà cửa hàng ngọc khí nào cũng có. Mà huynh lại tặng Ngọc Dao là một mảnh

Lụa thiên thể vô cùng quý giá." Sau khi Ngọc Kiều nói xong, biểu cảm của Thẩm Hoành Kính thay đổi một chút.

Ngọc Kiều sau đó nói: "Năm nay cũng vậy. Tuy tặng ta chiếc vòng tay tinh xảo, nhưng nó cũng giống như chiếc trâm mà huyng tặng ta nhiều năm qua. Huynh tặng Ngọc Dao thì hơi đơn giản, nhưng nó lại được chỗ tổ mẫu đưa đến đó là ngưng thần hương".

Nàng lộ ra ý cười, nhìn Thẩm Hoành Kính. Sau đó, nàng hỏi tiếp: "Biểu huynh, tại sao huynh tặng Ngọc Dao lại chú trọng như vậy còn ta thì chỉ có lệ mà thôi?"

Những ngày này, Ngọc Kiều cũng không phải không làm gì cả. Trước đây, những gì Thẩm Hoành Kính tặng cho Ngọc Dao, chỉ cần hỏi nha hoàn bên cạnh là biết được.

Ngọc Thịnh nhìn Thẩm Hoành Kính: "Những việc mà Ngọc Kiều nói có đúng không?"

Ngọc Thịnh bây giờ đã hoàn toàn hiểu hết chuyện gì đang xảy ra.

Ngay từ đầu, Ngọc Thịnh đã tin vào nữ nhi của mình. Khi nghe lời vu khống của Thẩm Hoành Kính lúc nãy, hắn ngay lập tức muốn đuổi tiểu tử này ra khỏi đây! Chính vì muốn nữ nhi thấy bộ mặt của vị hôn phu mình, để làm nàng hết hy vọng.

Nghĩ về tính cách của Thẩm Hoành Kính tệ đến mức này, hắn hối hận vì đã định ra hôn sự này.

Trên mặt trấn định của Thẩm Hoành Kính xuất hiện vết rách, thầm nghĩ không nên để việc mua quà cho Ngọc Kiều giao cho gã sai vặt.

Việc đã đến nước này nhưng hắn vẫn biện giải: "Những thứ ta đưa cho biểu muội Ngọc Dao là lấy từ nhà đến, nên ta không hề biết chúng quý giá thế nào.." "Được rồi!" Ngọc Thịnh đánh gãy lời của Thẩm Hoành Kính.

Sắc mặt Ngọc Thịnh cực kỳ khó coi. Hắn là một thương nhân thứ mà hắn nhìn thấy nhiều nhất đó chính là sắc mặt, thử hỏi làm sao hắn không nhận ra được là Thẩm Hoành Kính đang giảo biện?

Nhìn Thẩm Hoành Kính một cách nghiêm túc, hắn lạnh lùng nói: "Trong mấy năm qua, ngươi đối với Ngọc Kiều ngày càng không kiên nhẫn, ngươi cho rằng ta nhìn không ra?"

Lúc trước thấy Ngọc Kiều thích Thẩm Hoành Kính, hắn thấy đau lòng cho nữ nhi. Hắn từ lâu đã muốn tìm cơ hội để giải trừ hôn ước cho hai người, đó là lý do tại sao hắn lại để nữ nhi mười tám tuổi mới thành hôn.

Thẩm Hoành Kính không còn lời nào để nói.

"Ta sẽ viết một lá thư cho phụ mẫu ngươi, để họ đến Hoài Châu thảo luận về việc từ hôn."

"Thúc, việc này ta không thẹn với lương tâm.."

Ngọc Thịnh đập mạnh vào bàn, gây ra một tiếng động lớn làm cho lời nói của Thẩm Hoành Kính nuốt lại. Sắc amt85 hắn mặt thay đổi.

Ngọc Thịnh tức giận nói: "Ta đây ăn muối còn nhiều hơn ngươi. Ngươi còn tưởng trang? Kiều nhi phẩm hạnh không tốt, nhưng mà vẫn còn có phụ thân nó. Nàng nửa đời sau vẫn còn có cái ăn cái mặc. Nhưng còn ngươi phẩm hạnh không tốt nếu bị truyền ra ngoài thì sau này ngươi đừng mong vào triều làm quan"

Ngọc Thịnh là người giàu nhất ở Hoài Châu. Khi hắn không tức giận, thì là người có vẻ dễ gần. Nhưng một khi hắn tức giận làm người ta không rét mà run.

Không chỉ Thẩm Hoành Kính bị dọa làm cho mặt lúc xanh lúc trắng, mà Ngọc kiều cũng khẩn trương rụt cổ lại. Phụ thân nàng thực sự đáng sợ.

"Chuyện này coi như ngươi và Ngọc Kiều tính tình không hợp nhau.
Nếu ngươi vẫn còn khăng khăng việc này là do Kiều nhi có lỗi trước, thì ta sẽ không màng ngươi là cháu ta mà hủy thanh danh và tiền đồ của ngươi!". Chỉ cần liên quan đến nữ nhi mình thì hắn sẽ không bao giờ mềm lòng. Sau khi

Nói xong, Ngọc Thịnh đuổi Thẩm Hoành Kính ra khỏi thư phòng.

Sau một lúc lâu, Ngọc Kiều cẩn thận lấy một tách trà và đặt nó lên bàn của phụ thân, nở một nụ cười lấy lòng phụ thân nàng: "Phụ thân uống trà.".

Ngọc thịnh nhấp một ngụm trà và hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Con sau này cũng đừng nhớ thương loại người đó nữa, ta sẽ cố gắng tìm một phu quân tốt cho con."

Mặc dù lửa giận đã hết, nhưng giọng nói vẫn nghiêm túc.

"Con không gả đi được không?" Ngọc Kiều thì thầm.

Ngọc Thịnh hơi nhíu mày, nghĩ nàng chắc mới bị Thẩm Hoành Kính tổn thương, sau này mọi chuyện sẽ ổn, vì vậy Ngọc Thịnh cũng không khuyên nhiều. Hắn chỉ hỏi: "Vậy còn chuyện của tên mã nô là sao?" "

Ngọc Kiều nắm lấy bàn tay, nụ cười lấy lòng cũng tắt dần.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nàng nói:" Phụ thân, nữ nhi có chyện muốn nói chỉ sợ rằng người không tin. "

Ngọc Thịnh hơi nhíu mày," Chuyện gì? "

Ngọc Kiều chậm rãi nói:" Trước đây, nữ nhi xém chút nữa té ngựa.. "

Khuôn mặt của Ngọc thịnh thay đổi," Con té ngựa? "!"

Ngọc Kiều lắc đầu: "Không có, hộ vệ đã cứu được con, nhưng sau đó con mơ thấy những thứ hoang đường, mà điều kỳ lạ là những thứ con mơ sẽ trở thành hiện thực.."

Ngọc kiều bắt đầu kể lại những gì nàng mơ sau khi té ngựa, là con ngựa bị hạ độc, sau đó là tìm được hung thủ, rồi ngày chính xác họ trở về Cẩm Châu, và cuối cùng nói về món quà của Thẩm Hoành Kính.

"Vì vậy, con mơ thấy biểu huynh sẽ vì Ngọc Dao mà hướng với con từ hôn, nên con đối với hắn đã chết tâm."

Biểu cảm của Ngọc Thịnh vi diệu, nhìn Ngọc Kiều phức tạp: "Có phải con đọc nhiều thứ linh tinh nên bị nhiễm trong đầu không?"

Ngọc Kiều cũng biết rằng phụ thân sẽ không tin dễ dàng như vậy, và nói: "Có một số chuyện trong giấc mơ mà con vẫn nhớ. Nếu phụ thân không tin, Người hãy xem chuyện đó có xảy ra không."

Sau khi suy nghĩ một lúc, Ngọc Kiều nói: "Vài ngày nữa, con trai của chủ tiệm vải bị bệnh nặng. Hắn ta biết phụ thân có nhân sâm ngàn năm, sẽ đến xin phụ thân, và đáp lễ bằng mười cuộn lụa băng tơ tằm. Lại có thêm đệ đệ của nhị thẩm, đánh bạc thua nợ năm vạn lượng sẽ đến Ngọc gia gây rối."

Những giấc mơ của Ngọc Kiều đều liên quan đến gia đình mình.

Ngọc Thịnh nghe những lời đó và cười: "Nếu những điều đó thực sự xảy ra, thì có liên quan gì tới tên mã nô?"

Ngọc Thịnh rõ ràng vẫn không tin điều đó.

Ngọc Kiều im lặng nói những lời mình đã suy nghĩ: "Trong tương lai hắn đã cứu nữ nhi một mạng và nữ nhi không thể đối xử tệ với hắn, nhưng sợ người khác dị nghị, nên con đã chuyển hắn sang ngoại viện".

Mớ vừa rồi nàng nhìn thấy phụ thân mắng Thẩm Hoành Kính, làm sao cô dám nói Bùi Cương làm điều cầm thú với nàng trong tương lai? Chỉ có thể nói rằng hắn là ân nhân của nàng. Sau khi phụ thân biết rằng giấc mơ của nàng sẽ trở thành sự thật, có thể đối với Bùi Cương sẽ tử tế một chút.

Biết rằng Bùi Cương có tâm tư với nàng, làm sao Ngọc Kiều dám nghĩ đến việc biến Bùi Cương trở thành chỗ dựa? Chỉ cần nghĩ rằng hắn sẽ trở thành Hoài Nam vương một ngày nào đó sẽ không có sự oán giận đối với Ngọc gia và sẽ không trả thù nàng.

"Có thật là những điều trong giấc mơ này.." Im lặng một lúc, Ngọc Thịnh hỏi: "Con còn mơ thấy gì nữa?"

Ngọc Kiều hướng tới phụ thân hành lễ và nói: "Sau khi người tin nữ nhi, con sẽ nói chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo."

Nói xong, Ngọc Kiều cũng rút lui.

Những lời cáo trạng của phụ thân và kể về những giấc mơ của mình cho phụ thân đều nằm trong dự đoán của nàng, nên nàng cũng không quan tâm. Nàng bây giờ chỉ quan tâm đến Bùi Cương.

Nàng tự hỏi hắn có hay không vẫn đang ở ngoại viện?

Sau khi Ngọc Kiều rời khỏi thư phòng, phân phó Tang Tang đến nhìn xem.

Ngọc Kiều đi rất chậm để chờ Tang Tang. Một lúc sau, Tang tang quay lại nói Bùi Cương đã không còn ở đó nữa.

Sau khi nghe điều này, Ngọc Kiều cảm thấy nhẹ nhõm.

"Tại sao tiểu thư bỗng nhiên sợ Bùi hộ vệ vậy?" Nàng cứ nghĩ tiểu thư có ý với Bùi hộ vệ, nhưng hôm nay xem ra nàng đã đoán sai.

Ngọc Kiều nhìn Tang Tang rất chăm chú và nói: "Ai nói ta sợ hắn, chỉ là ta không muốn nhìn thấy hắn thôi!" Nàng

Khịt mũi, duỗi thẳng thắt lưng và bước đến sân nhỏ, bước chân rõ ràng đi rất nhanh.

Bây giờ đã không còn sớm, nàng rất đói bụng. Sau khi trở lại sân, nàng kêu Tang Tang lấy ít đồ ăn.

Khi nàng đến tiểu thính, thấy một đĩa trái cây khô đã được bóc vỏ bỏ trên bàn, nàng niền mỉm cười. Chắc Tang Tang gần đây thấy nàng thích ăn các loại quả có vỏ cứng nên đã lột chúng ra cho nàng.

Nàng nắm lấy một nắm và ăn nó. Vị ngọt của trái cây khô thấm vào giữa miệng và răng, tâm trạng nàng đã tốt lên, chuyện của Bùi Cương cũng bị vứt sau đầu.

Nở nụ cười trên khuôn mặt, nàng thốt lên: "Quả nhiên Tang Tang luôn là nguời biết rõ lòng ta"

LỜI NHẮN

Mong mọi người ủng hộ truyện, like và comment để mình có động lực dịch chương nhanh hơn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện