Mấy ngày qua Ngọc Kiều ngủ không ngon giấc, từ lúc mà nàng đoán ra Bùi Cương có ý với nàng.
Nàng nằm mơ số lần càng nhiều, bị giấc mơ dọa tỉnh. Nàng ngủ thiếp đi và tiếp tục mơ, những giấc mơ đó dày vò nàng cả đêm.
Nàng có thể mơ thấy tương lai nên nàng có thể đoán trước chuyện gì xảy ra và tránh nó, những giấc mơ cứ liên tục diễn ra làm nàng khó phân biệt đâu là thực đâu là mộng.
Giống như tối nay, nàng mơ thấy Ngọc gia đã thoát khỏi Tổng binh Hoài Châu hãm hại, nhưng nàng mơ thấy Bùi Cương đang mặc một bộ áo giáp hùng vĩ, mang theo một nhóm lớn binh lính bao quanh Ngọc Phủ, bắt nàng tới phủ của hắn.
Tiếp theo thì, không có tiếp theo nữa.
Ngọc Kiều bị dọa đến tỉnh, nàng không dám ngủ nữa.
Ngủ không tốt thì tất nhiên tinh thần sẽ kém. Vì vậy, Ngọc phu nhân đến an ủi nữ nhi mình khi nghe chuyện của Thẩm Hoành Kính và Ngọc Kiều từ phu quân mình, thì thấy mặt nàng tiều tụy, bà nghĩ rằng chắc bị Thẩm Hoành Kính làm tổn thương, nên nắm lấy tay nữ nhi an ủi cả buổi sáng.
Ngọc Kiều không dám nói ra sự thật, vì vậy nàng đành phải giả vờ nàng đang bị tổn thương.
Mẫu thân an ủi nàng rất lâu, lâu đến mức chưa tahy61 dừng lại. Ngọc Kiều thấy vậy, nàng hứa sẽ không còn nhớ đến Thẩm Hoành Kính nữa, sau đó mới tiễn mẫu thân đi
Nàng vô lực nằm trên bàn, lấy một quả hạnh đã bóc vỏ trong một cái đĩa nhỏ và đặt nó vào miệng. Nhai nó mà không biết mùi vị gì, giờ tâm tình nàng rất phức tạp.
Nếu đem Bùi Cương tiễn đi, có lẽ tình hình sẽ khác đi. Nhưng có thể hắn ta sẽ phục hồi trí nhớ vào một ngày nào đó, và phát hiện thân phận mình không đơn giản. Rồi tìm được gia đình, sau đó trở thành Hoài Nam vương.
Sau khi hắn trở thành Hoài Nam vương trong tương lai, nếu hắn quay trở lại bắt mình, thì nàng nên như thế nào? Nếu không, nàng tìm một ngôi chùa nào gần đây đi làm ni cô?
Nhưng khi nàng nghĩ rằng nếu làm ni cô thì không thể mặc y phục đẹp, không thể ăn đồ ăn ngon, nghĩ đến đây nàng từ bỏ suy nghĩ đấy. Nàng là người thích thức ăn ngon, đồ đẹp nên không thể bỏ xuống được.
Đối với điều này, Ngọc Kiều có thể tự hiểu lấy.
Do đó, con đường cạo tóc làm ni cô này xem như không thể thực hiện được. Nhưng bây giờ làm thế nào để đối phó với Bùi Cương, Ngọc Kiều không có cách nào cả, vì vậy chỉ có thể đem hắn qua ngoại viện, tránh hắn, rồi chờ có biện pháp xử lý sau.
Nàng vô tình ăn một nửa đĩa trái cây khô. Thấy khô miệng, liền uống vài ngụm trà.
Trong khi uống trà, Tang Tang vội vã bước vào. "Tiểu thư, tiều thư, không xong rồi Thẩm thiếu rớt xuống hồ!"
Trà vừa vào họng, ngay lập tức bị sặc. Ngọc Kiều cũng may chưa bị sặc chết.
Một lúc sau, nàng hỏi Tang Tang: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tang Tang vui sướng khi người gặp họa: "Không biết vì sao lại rớt xuống hồ, mà Thẩm thiếu gia lại là con vịt cạn, ở trong hồ vùng vẫy kêu cứu mạng. Hắn ngày thường tự cho mình là thanh cao, bây giờ thì lại chật vật như vậy."
Bởi vì Ngọc Kiều đã nói về những món quà mà Thẩm Hoành Kính tặng mình khác như thế nào với biểu muội Ngọc Dao, sau khi nghe xong, Tang Tang vô cùng chán ghét Thẩm Hoành Kính.
Khi Ngọc Kiều nghe xong, trong lòng cũng vui vẻ: "Làm sao đang tốt lành tự nhiên rơi xuống hồ, chẳng lẽ hắn đang bị báo ứng? Thật không may, ước gì ta có thể nhìn thấy tận mắt." Thẩm Hoành Kính vẫn còn ở trong Ngọc phủ, đang chờ Thẩm gia đến để nói chuyện từ hôn. Rốt cuộc, hôn ước cũng chưa được giải trừ, thì cũng là thân thích. Tự nhiên không thể đá hắn ra khỏi phủ trừ khi Ngọc Thịnh muốn cắt đứt tất cả với Thẩm gia.
"Nhưng khi Thẩm thiếu gia được cứu lên, hắn hét lên là có người cố ý hãm hại hắn rơi xuống hồ. Khi hắn đang đứng cạnh hồ, dường như có thứ gì đó đập vào đầu gối hắn, làm hắn rơi xuống." Trong khi
Tang Tang đang nói, nụ cười của Ngọc Kiều dần dần cứng lại, nàng âm thầm đổ mồ hôi.
Nàng nhớ lại những gì mà Bùi Cương nói vào hai ngày trước- nếu tiểu thư không muốn gặp Thẩm thiếu gia nữa, nô tài có cách hắn biến mất trong im lặng, và không ai có thể nghi ngờ nô tài.
Không thể nào..
Thân thể Ngọc Kiều hoàn toàn cứng nhắc.
"Tiểu thư, tiểu thư?"
Bị Tang Tang đẩy, Ngọc Kiều giật mình tỉnh lại, nhìn chằm chằm vào Tang Tang.
Tang Tang hơi bối rối và có phần sợ hãi: "Tiểu thư, người đừng có nhìn nô tỳ như vậy, nô tỳ sợ."
Ngọc Kiều thu biểu tình lại, nhưng trong lòng nàng vẫn còn hoảng sợ. "Ngươi đi gọi Phúc Toàn cho ta."
Nàng mặc dù sắp xếp hắn ở ngoại viện, nhưng vẫn để Phúc Toàn nhìn chằm chằm vào hắn.
Ngọc Kiều hỏi Phúc Toàn sau khi bị chuyển ra ngoại viện, Bùi Cương có biểu hiện gì không. Phúc Toàn nói trừ trầm mặc ít nói hơn thường ngày thì không có biểu hiện gì khác.
Trầm mậc ít nói hơn?
Chẳng lẽ là do nàng chuyển hắn đến ngoại viện nên đã làm tổn thương tự trọng của hắn?
Hay hắn nghĩ rằng bị chuyển đến ngoại viện do nàng giận Thẩm Hoành Kính nên giận chó đánh mèo? Cho nên hắn muốn giết Thẩm Hoành Kính?
Ngọc Kiều không bình tĩnh. Mặc dù nàng chán ghét Thẩm Hoành Kính, nhưng nàng cũng không muốn giết hắn và cũng như không muốn thấy hắn chết!
Lai lịch của Bùi Cương như thế nào, nàng là người biết rõ ràng nhất, có lẽ đối với hắn giết người cũng là bình thường!
Lần này giết không thành, thì chắ chắn sẽ có lần khác!
Nghĩ về điều này, Ngọc Kiều không thể ngồi yên. Mang theo hai hộ vệ đến gặp Bùi Cương.
Ngoại viện ly Xích Ngọc đến chỗ Bùi Cương thì khoảng một khắc. Ngọc Kiều mấy lần muốn quay đầu lại, nhưng nghĩ về cuộc sống sau này, nàng liền quyết tâm.
Bùi Cương làm hộ vệ ở Xích Ngọc tiểu viện chưa đầy nửa tháng, mà đã bị chuyển ra ngoại viện. Nếu người khác cũng bị như vậy sợ đã bị châm chọc và khi dễ. Nhưng ai có gan dám chọc vào Bùi Cương.
Một là Bùi Cương suýt đánh bại Thẩm hộ vệ.
Hai là Bùi Cương đến từ nơi ăn tươi nuốt sống chính là bãi săn.
Ba là Bùi Cương có khí thế bức người, thậm chí đứng từ xa cũng làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Nếu vậy, làm sao ai dám bắt nạt hắn? Mọi người ước gì vòng quanh hắn đi, sợ rằng hắn mới chính là người bắt nạt.
Bùi Cương lúc này đang ở hoa viên đứng bất động như núi và y phục đã được đổi từ y phục hộ vệ đặc biệt
thành y phục hộ vệ bình thường, nhưng mặc dù vậy, khí thế đã có từ trong xương cốt cũng không giảm.
Có lẽ nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn sang trái, và bất ngờ nhìn thấy một thân xiêm y hồng nhạt đứng từ xa.
Đôi mắt ban đầu tối và buồn bã đột nhiên xuất hiện ánh sáng.
Bùi Cương đang nhìn mình, Ngọc Kiều biết.
Ngọc Kiều lại gần một chút mới dám nhìn hắn. Nhưng cảm thấy đều nay hơi ngớ ngẩn, toc62 độ chậm lại.
Mặc dù Bùi Cương dường như không có bất kỳ biểu hiện nào trên khuôn mặt, nhưng khuôn mặt hắn mềm mại hơn một chút, và nàng nhìn vào đôi mắt của hắn như hồ nước bên ngoài sân nhà, rực rỡ và lung linh dưới ánh mặt trời.
Trong một khoảnh khắc.. Ngọc Kiều cảm thấy đôi mắt của Bùi Cương trông rất giống một chú chó con mà nàng đã nuôi lúc tám hoặc chín tuổi. Con chó con rất dính với nàng, và khi tâm trạng nàng không tốt, nàng sẽ bỏ bê nó trong vài ngày, và khi tâm trạng tốt hơn, nàng tìm nó, nó le lưỡi, vẫy đuôi với nàng. Đặc biệt chính là con mắt, nó rất sáng.
Bị nhìn như vậy, tâm Ngọc Kiều run lên.
Sao lại tự nhiên có cảm giác tội lỗi vậy?
Vội đem cảm giác hoang đường này loại bỏ, sau đó nàng tự bước đến, nàng bước đi chậm rãi để những người phía sau theo kịp nàng. Thầm nghĩ với khoảng cách này, nếu Bùi Cương muốn làm hại nàng, thì họ có thể cứu kịp.
Ngọc Kiều dừng trước cách Bùi Cương vài bước và Bùi Cương cúi đầu xuống một cách có ý thức.
"Nô tài gặp qua tiểu thư." Giọng nói trầm như mọi khi.
Ngọc Kiều nắm chặt y phục của mình. Sau khi ho hai lần và hắng giọng, nàng nói: "Ta đem ngươi chuyển tới ngoại viện, bởi vì dạo gần đây truyền ra những lời không dễ nghe giữa ta và ngươi. Ta chuyển ngươi đi để có thể bảo vệ thanh danh ta. Bùi hộ vệ có ghi hận ta không?"
Bùi Cương im lặng, Ngọc Kiều không biết hắn đang nghĩ gì, và sau đó nghe hắn nói, "Nô tài chưa bao giờ hận tiểu thư."
Nghe vậy, Ngọc Kiều bĩu môi, thì thầm. "Gạt người".
Thính giác của Bùi Cưng rất tốt. Sau khi nghe thấy lời nàng thì thầm, hắn nói: "Nô tài tuyệt sẽ không lừa tiểu thư."
Ngọc Kiều tất nhiên sẽ không coi lời nói của hắn coi là sự thật. Âm thầm thở ra và hỏi: "Nếu đã không ghi hận, vậy tại sao ngươi còn muốn giết Thẩm Hoành Kính?" Sau khi
Nghe vậy, Bùi Cương ngước mắt lên nhìn Ngọc kiều: "Nô tài không có muốn giết hắn."
Ngọc Kiều sững sờ: "Vậy ngươi thực sự có liên quan đến chuyện hắn rơi xuống hồ?"
Bùi Cương gật đầu mà không giấu diếm.
Ngọc Kiều nhìn chằm chằm: "Ngươi làm cho hắn rơi xuống hồ vậy mà ngươi nói không muốn giết hắn?"
Bùi Cương nói thật: "Tiểu thư nói không giết, thì nô tài sẽ không giết, tiểu thư nói trừng phạt, nô tài chỉ trừng phạt hắn thôi. Nước trong hồ không sâu, với lại còn có gã sai vặt bên cạnh nên hắn sẽ không chết đuối đâu."
Đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn nói nhiều như vậy.
Ngọc Kiều sững người một lúc, nhớ lại những gì nàng đã nói với Bùi Cương vài ngày trước. Hình như nàng đã.. bảo hắn trừng phạt Thẩm Hoành Kính.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nhìn biểu hiện của Bùi Cương cảm thấy hắn không nói dối, và hỏi lại: "Ngươi thực sự không muốn giết hắn?"
Bùi Cương kiên quyết nói: "Không." Khi
Bùi Cương trả lời, Ngọc Kiều thẩm thở thào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời tự hỏi, tại sao Bùi Cương lại nghe lời nàng như vậy?
"Tại sao ngươi lại để ý lời nói của ta như vậy?"
Bùi Cương nhìn Ngọc Kiều, trả lời không do dự: "Bởi vì người là chủ tử của ta."
Ngọc Kiều hơi nhíu mày, mặc dù điều này là hợp lý, nhưng nếu coi nàng là chủ tử, sao lại có ý xấu với nàng!
Ngọc Kiều vẫn không thể vượt qua ngưỡng này và không thể vượt qua nó!
Bây giờ nàng biết hắn không có ý giết Thẩm Hoành Kính, nên không còn gì để hỏi. Ngọc Kiều chuẩn bị rời đi, nhưng Bùi Cương đột nhiên hỏi nàng.
"Khi nào nô tài có thể quay lại Xích Ngọc Uyển?"
Cơ thể nàng cứng lại, trong nháy mắt nàng khẩn trương, một tia đề phòng xuất hiện trong mắt.
"Điều này, trong thời ngắn có thể là không được. Chờ ta từ hôn, thời gian lâu sau mọi chuyện bình thường lại ta sẽ chuyển ngươi đến nội viện."
Đến lúc đó, cũng đừng nghĩ đến quay lại!
"Bây giờ ngươi hãy ở ngoại viện, ta sẽ không bạc đãi ngươi." Sau đó, Ngọc Kiều vội vã rời đi.
Không được, Không được rồi tên Bùi Cương này không thể ở lại Ngọc phủ nữa, phải đưa hắn đi mà không có oán hận nào.
Nhìn thấy bóng dáng vội đi của nàng, Bùi Cương lại trầm tư suy ngẫm.
Hôm đó khi nàng nói "Ta sẽ không bạc đãi ngươi", thì nàng cũng bỏ chạy hoảng loạn như vậy. Có vẻ như nàng rất sợ hắn, và hôm nay cũng vậy, nhưng tại sao nàng lại sợ hắn.
Hắn nghĩ về những gì Phúc Toàn từng nói - Tiểu thư không thích người xấu xí.
Ban đêm Phúc Toàn đến bôi thuốc cho hắn, Bùi Cương hỏi hắn một cách nghiêm túc: "Ngươi thấy ta có xấu xí không?"
Khi Bùi Cương sững sờ, Bùi Cương suy nghĩ rồi hỏi thêm: "Hay là ta lớn lên quá xấu nên trông rất dọa người?"
LỜI NHẮN
Mong mọi người ủng hộ, like và comment giúp mình có động lực dịch truyện nhanh